“Phải, cậu là công chúa.” Thẩm Duệ cười và trả lời.
“Cậu biết tớ không phải ý này mà.” Vu Tiểu Uyển ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ trước mặt và Thẩm Duệ mồ hôi đầm đìa, giống như là hai người khác nhau, nhưng cũng giống như hai người là một, ánh mắt Vu Tiểu Uyển trở nên có chút mơ màng.
“Được rồi, tớ hiểu ý của cậu. Nhưng cậu lại không hiểu ý của tớ.” Thẩm Duệ hạ giọng giải thích: “Nếu như cậu đồng ý, tớ có thể che mưa che nắng cho cậu.”
“Cám ơn, nhưng không cần đâu.” Vu Tiểu Uyển vẫn rất bình thản, từ chối rất dứt khoát.
Trong lòng Thẩm Duệ thở một hơi dài.
Cậu vẫn không có được sự tin tưởng của Vu Tiểu Uyển.
Muốn khiến cô ấy tin tưởng, rất là khó đó.
Tới thời điểm hiện tại, có vẻ cô chỉ tin tưởng một mình Tiểu Hà thôi.
Và cũng chỉ có vậy thôi.
Nhảy xong bài hát, Vu Tiểu Uyển liền đi ra chỗ khác, chứ không đứng lại bên cạnh Thẩm Duệ.
Eddie nhìn thấy Vu Tiểu Uyển quay lại, bàn tay lắc lắc ly rượu đỏ, nói: “Hạ Thẩm Duệ có vẻ rất thích cô?”
Vu Tiểu Uyển liền dừng bước, quay đầu nhìn Eddie: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
“Vậy à?” Eddie uống hết rượu đỏ trong ly, nói: “Cho dù thích cậu, cũng đâu có sao. Vì dù sao người tớ thích là Hạ Thẩm Hà mà.”
Nói xong câu này, Eddie quay lưng rời khỏi.
Vu Tiểu Uyển đứng yên tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu, rồi nở một nụ cười, lắc đầu vẻ đáng tiếc.
Xem ra, ba của Eddie đã thất bại trong việc khuyên nhủ cậu rồi!
Thôi kệ, tất cả hậu quả, cậu ta phải tự gánh lấy, mình không cần thiết phải nói gì hết.
Mọi người đã chơi cả ngày ở biệt thự Hạ gia, vì Hạ gia đủ lớn, cho nên chơi cả ngày cũng rất thoải mái.
Đến tối, ai có việc gấp thì đi về trước, không có việc thì ở lại chơi tiếp.
Hạ gia phục vụ nước liên tục, khi nào đói thì khi đó ăn, rất tiện lợi.
Tư Nhiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã tám giờ mấy rồi.
Không biết bên Tiểu Cát như thế nào rồi.
Bây giờ quả thật đã đến thời khắc quan trọng, nhưng, anh không muốn Tiểu Cát ôm quá nhiều hi vọng. Sau này lỡ nó trở thành sự thất vọng thì sẽ rất đau thương.
Thẩm Hà để ý Tư Nhiên cứ nhìn vào điện thoại suốt, đoán được chắc anh có việc rồi, nhưng vì mình nên mới ở lại.
Thẩm Hà rất hiểu chuyện liền chạy đến nói với Tư Nhiên: “Anh Tiểu Nhiên, anh có việc thì đi trước đi. Em không sao đâu! Trong nhà có nhiều người mà!”
“Anh không sao.” Tư Nhiên liền trả lời.
Thẩm Hà lắc đầu: “Anh Tiểu Nhiên, em hiểu được tấm lòng của anh mà, anh sợ một mình em chống chọi không nổi, nên mới ở lại với em. Hay là vậy, bên này của em cũng không còn gì làm nữa, em đi chung với anh nhé, đợi anh xong việc chúng ta cùng quay lại, được không?”
Tư Nhiên liền sáng mắt lên.
Thẩm Hà nói tiếp: “Nhưng, đó là tụ điểm bí mật của anh, em đi có thích hợp không?”
“Đương nhiên thích hợp rồi!” Tư Nhiên trả lời ngay.
Đối với Thẩm Hà, gần như anh không hề có bí mật. Trừ việc anh thích cô thôi.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Thẩm Hà cưới hi hí nói: “Chuyện anh nhanh chóng được làm tổng tài mới là quan trọng nhất! Sau này anh kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, rồi dẫn em đi ăn thật nhiều thật nhiều món ngon!”
Tư Nhiên đột nhiên bị trêu chọc: “Được được được, em nói gì cũng đúng hết. Đi thôi, anh đưa em đi.”
“Dạ!” Thẩm Hà gật đầu lia lịa: “Anh đợi em xíu, em đi thay đồ.”
“Ừ.” Tư Nhiên liền gật đầu.
Thẩm Hà quay lưng chạy qua chào hỏi Thẩm Duệ, Joel và những người khác, sau đó chạy về phòng thay đồ, cùng Tư Nhiên rời khỏi nhà.
Tư Nhiên dẫn theo Thẩm Hà nhanh chóng có mặt tại tụ điểm bí mật của cậu.
Thẩm Hà rất bén mắt, từ xa đã nhìn thấy có một cô gái đứng ngay giữa đường, đang trông chờ ai đó.
Thẩm Hà không kiềm được quay qua nhìn Tư Nhiên, bản thân cô đã cảm nhận được cô gái này đang đứng đợi Tư Nhiên.
Không lẽ, cô gái này chính là Tiểu Cát?
Tư Nhiên đương nhiên cũng nhìn thấy Tiểu Cát, anh bình tĩnh lái xe qua đó.
Lần này anh dẫn Thẩm Hà đến, thật ra cũng định dùng cách này để TIểu Cát bỏ cuộc.
Tiểu Cát nhìn thấy Thẩm Hà, chắc đã hiểu ý của mình rồi chứ?
Vậy cũng tốt, cắt một cách dứt khoát, bị đau trong thời gian ngắn vẫn hơn bị đau dài dài.
Chính vì bản thân mình là người hiểu rõ nhất cảm giác yêu thầm, cho nên không muốn Tiểu Cát phải đi vào ngõ cụt.
Tư Nhiên dừng lại trước mặt Tiểu Cát, hạ hai bên kính cửa sổ xuống, nhìn Tiểu Cát rồi nói: “Sao cô lại ở đây?”
Ngay khoảnh khắc Tiểu Cát nhìn thấy Tư Nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt đáng ra là niềm vui sướng.
Nhưng khi cô nhìn thấy vị trí ghế ngồi bên cạnh tay lái là Hạ đại tiểu thư Thẩm Hà, nụ cười trên mặt Tiểu Cát đột nhiên đông cứng, có muốn thu lại cũng không được.
Thẩm Hà vẫy tay, chào hỏi cô: “Chào, tôi là Hạ Thẩm Hà.”
Tiểu Cát gượng cười rồi cuối đầu chào ngay, nhưng không nói câu nào, quay lưng bỏ đi.
Thẩm Hà không kiềm được quay qua làm mặt xấu với Tư Nhiên: “ÔI trời, Tiểu Cát của anh giận rồi!”
Tư Nhiên véo vào mặt Thẩm Hà: “Lại nói tào lao!”
Thẩm Hà hất tay anh ra chỗ khác, nói: “Anh Tiểu Nhiên, cô gái đó khá tốt đấy!”
“Được rồi, đừng đùa nữa. Chúng ta qua đó đi.” Tư Nhiên khởi động xe lần nữa và chạy đến cửa ra vào.
Lúc chạy ngang Tiểu Cát, Tư Nhiên dừng xe nói: “Tiểu Cát, lên xe.”
Tiểu Cát vừa định từ chối, Tư Nhiên đã nói tiếp: “Tiểu Cát, nghe lời đi. Lên xe, nếu không bị người ta phát hiện thì nguy hiểm đó, bố trí bảo mật ở đây còn yếu lắm.”
Tiểu Cát cắn môi phân vân một lúc, cuối cùng cũng nghe theo lệnh Tư Nhiên, bước lên hàng ghé sau ngồi.
Lên xe rồi, Thẩm Hà quay ra sau đưa một chai thức uống cho Tiểu Cát, mỉm cười nói: “Đây là thức uống mang từ nhà đến, ngon lắm đó, muốn thử chút không?”
Tiểu Cát lúc này mới đưa tay ra nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
“Đừng khách sáo. Cô là Tiểu Cát à?” Thẩm Hà rất dễ thân, đặc biết đối với các cô gái đẹp, cô rất dễ làm thân với họ.
Năm xưa Tiểu Uyển cũng bằng cách này mà đã thân với Thẩm Hà.
Tiểu Cát gật đầu.
“Cô xinh thật.” Thẩm Hà cứ ngồi đó tấm tắc khen ngợi, cười ha hả rồi nói: “Cô là con lai à?”
“Phải.” Tiểu Cát nói tiếp, trên tay cầm nước uống của Thẩm Hà đưa, trong lòng rối hết cả lên!
“Cô là con lai của nước nào?” Thẩm Hà hỏi tiếp với sự hiếu kỳ “Lông mi của cô đẹp quá à.”
Tiểu Cát ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Thẩm Hà, nhưng lại không hề có nụ cười trên đó, lúc này mới trả lời: “Tôi là con lai của Ấn Độ, Đức, Hy Lạp. Mẹ tôi là con lai của nước Ấn và Đức, ba tôi là người Hy Lạp.”
Thẩm Hà liền gật đầu nói: “Hèn gì cô xinh như thế!”
Tiểu Cát không trả lời.
Tư Nhiên giải thích: “Cô ấy không có gia đình. Từ lúc cô ấy còn nhỏ, đã bị người khác bán đi, sau khi bỏ trốn ra ngoài đã phiêu bạt khắp nơi. Vì cô ấy cũng không biết nhà mình ở đâu, chỉ nhớ sơ sơ gương mặt của ba mẹ mình thôi. Mấy năm nay, anh vẫn đang giúp cô ấy tìm người thân.