Thẩm Thất nhìn những thương hiệu lớn trước mặt, sự nghi hoặc trong lòng cô ngày càng rõ rệt hơn.
Phùng Khả Hân rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Dù cho phải trình diện công chúa thì cũng đâu cần phải như vậy chứ?
Thẩm Thất muốn nhanh chóng giải quyết xong việc này, gặp Phùng Khả Hân sớm thì có thể về sớm.
Vì thế cô cũng không hề lãng phí thời gian, nhanh chóng phối một bộ trang phục, sau đó trang điểm khuôn mặt một cách tinh tế và dịu dàng.
Động tác của cô rất nhanh, nhưng tốc độ của đối phương cũng không chậm.
Đối phương chỉ cho Thẩm Thất hai mươi phút, sau đó đến đón Thẩm Thất đi.
Trên đường đi Thẩm Thất cứ thấp thỏm bất an, cúi đầu đi xuyên qua nhiều khu vườn lớn, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt một cánh cửa.
Đèn điện trong khu vườn lúc này sáng trưng, rất nhiều người đang tụ tập tại đó.
Người dẫn đường dẫn Thẩm Thất đi vào vườn từ một cánh cửa nhỏ kế bên, nói với Thẩm Thất: “Tiểu thư đang đợi cô ở trong, cô có thể vào được rồi.”
Cảm giác bất an trong lòng Thẩm Thất càng mãnh liệt hơn nữa.
Cô ấy cứ cảm thấy hôm nay nhất định sẽ xảy ra một chuyện gì đó...
Thẩm Thất đi một mình về phía trước.
Không ít người xung quanh nhìn về phía cô với một ánh mắt kinh ngạc.
Thẩm Thất nhìn thấy trang phục của người khác, mới biết rằng bộ trang phục tối nay của cô không cách nào thích hợp với họ được.
Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều mặc trang phục A Ca và của Cách Cách thời Thanh, tất cả họ đều trang Cosplay trang phục thời đó.
Chỉ có một mình cô mặc một chiếc áo dạ hội màu trắng tinh tế mà thôi.
Trang phục này vốn không có vấn đề gì, nhưng nếu đứng giữa một đống người mặc trang phục đời nhà Thanh, thì sẽ bị soi mói rất rõ rệt.
Đây là một buổi tiệc trà.
Bên cạnh mỗi người đều được đặt một bộ dụng cụ uống trà, có người luôn phục vụ kế bên.
Từ lúc Thẩm Thất bước vào, thì những người trong vườn dường như đã hoàn toàn nhìn về phía Thẩm Thất.
Có người chê cười cô, có người vô cùng bất ngờ, cũng có người không thèm dòm ngó tới.
Phùng Khả Hân mặc một chiếc áo Cách Cách màu đỏ chót hất khăn lên và nói: “Xem nào, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến mà. Đây không phải chính là nhà tạo mẫu lừng danh đã cướp lấy Hạ Nhật Ninh từ trong tay ta hay sao? Sao rồi? Có cảm thấy thất vọng không? Ta đã cho cô một cơ hội tiến vào giới thượng lưu, còn về việc cô có được chấp nhận hay không, thì phải xem ý kiến của mọi người rồi.”
Những ánh mắt xung quanh bỗng trở thành những ánh mắt chế giễu.
Thẩm Thất nhìn xuống đất, lúc này cô chỉ cảm thấy đầu rất đau.
Ánh mắt của những người này sắc bén như mũi tên vậy, cứ đâm chọt vào cô một cách mãnh liệt.
“Thứ người này mà cũng có thể so bì được với Phùng tiểu thư sao?”
“Đúng đó, xem ra cũng không có gì hay ho đâu! Dù mặc nguyên một bộ trang phục hàng hiệu nhưng cũng không cách nào che lấp được tướng mạo quê mùa của cô ta.”
“Còn nữa! Muốn gia nhập vào giới quý tộc và giới thượng lưu thì còn phải xem xuất thân từ đâu nữa. Cô ta chỉ là một con mèo hoang không biết đã bị pha trộn lẫn lộn từ đời nào rồi, nên Hạ nhị thiếu gia mới bị mê hoặc nhất thời thôi. Muốn gả vào nhà họ Hạ ư? Đúng là năm mơ ban ngày.”
“Đúng vậy, Hạ tổng chỉ nhất thời hiếu kỳ mà thôi, những thứ đồ chơi như vậy, sao lại có tư cách gia nhập vào giới thượng lưu chúng ta được chứ?”
“Thì ra là một nhà tạo mẫu à, tôi còn tưởng là nhân vật gì to tát lắm. May là tôi cũng có nhà tạo mẫu riêng của tôi, không cần phải bị làm vấy bẩn bởi những loại người này.”
“Đúng vậy! Sau này chúng ta phải mở to mắt nhìn cho kỹ, ai dám tìm cô ta tạo mẫu, thì chính là muốn đối đầu với Phùng tiểu thư. Chậc chậc, thật là đáng thương mà. Không biết tự lượng sức mình mà đắc tội với Phùng tiểu thư, sau đó còn có mặt mũi đến đây ư... Hahaha, ngay đến ta cũng phải xấu hổ thay cô đó!”
...
Thẩm Thất cứ đứng yên như vậy tại chỗ, hứng chịu những sự chế giễu và xem thường từ tứ phía, nước mắt đã tràn lên và đọng lại trên khóe mắt cô, nhưng vẫn không chịu rơi xuống đất.
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Quả nhiên cô đã bị giới thượng lưu tẩy chay rồi.
Dù cho cô sớm biết được kết cục này, nhưng cô vẫn không ngờ rằng, sẽ phải chịu đựng điều này trong trường hợp như vậy.
Cảnh tượng bị dân chúng chỉ trích chửi bới như vậy, cô cứ tưởng chỉ xảy ra trong phim ảnh mà thôi.
Nhưng không ngờ, có một ngày khi đối tượng bị dân chúng chỉ trích lại là cô, thì lại... đau khổ như vậy.
Phùng Khả Hân cho một bạt tay vẫn chưa đủ hả giận, còn bắt cô phải trút bỏ hết tất cả lớp vỏ ngụy trang của cô, đứng trước mặt tất cả mọi người, bị họ chê cười.
Có lẽ, chỉ khi chà đạp lòng tự tôn của Thẩm Thất như vậy, thì cô ta mới có thể trút giận hết được chăng?
Thẩm Thất lặng lẽ đứng ở đó, không biện hộ cũng không phản kháng.
Phùng Khả Hân nhìn thấy Thẩm Thất không hề lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Được rồi, mọi người đừng nói người ta như vậy, dù sao thì người ta cũng là một nhà tạo mẫu có chút danh tiếng mà.”
“Phùng tiểu thư cô yên tâm, lần này khi tôi trở về, nhất định sẽ thông báo cho tất cả người trong giới trang điểm, giới tạo hình, sẽ không còn ai dám tìm cô ta tạo mẫu nữa. Cho nên, cô ta sẽ không còn là nhà tạo mẫu nữa đâu!” Lập tức có người tâng bốc Phùng Khả Hân lên tiếng.
Phùng Khả Hân vô cùng hài lòng với sự tâng bốc này.
Cô ta nhẹ nhàng giở miệng ly trà lên và vớt một chút lá trà ra nói: “Hôm nay ta không hề hó hé ra bất cứ điều gì cả.”
Những người xung quanh sao lại không hiểu được điều Phùng Khả Hân đang nói chứ, họ lập tức thể hiện do họ chướng mắt với Thẩm Thất, hoàn toàn không liên quan gì đến Phùng Khả Hân cả.
Thẩm Thất đợi đến khi họ nói xong, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói.
Giọng của cô ấy tuy không lớn, nhưng cứng rắn vô cùng: “Các vị đã nói xong chưa? Nếu nói xong, thì có thể cho tôi nói hai câu không?”
Chậc chậc chậc, vô số ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Thất thêm lần nữa.
Thẩm Thất vừa tháo những món đồ trang sức trên người và trên tay ra đặt lên bàn, vừa cứng rắn nói: “Dù cho tôi đã không còn là nhà tạo mẫu nữa, nhưng tôi vẫn là học sinh tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật của Học Viện Mỹ Thuật của tỉnh Nghệ An. Xin cho phép tôi nhắc nhở các vị: bộ trang phục trên người của các vị mặc sai rồi! Tuy rằng các vị đều mặc trang phục Cách Cách không sai, nhưng có một số người lại mặc trang phục thường ngày, có người lại mặc trang phục cúng bái và hành hương, còn có một số người, mặc sai thời đại. Ngoài ra, chuỗi tay của đời nhà Thanh không được sử dụng như vậy, chất liệu của chuỗi vòng và địa vị thân phận của người đó phải thống nhất với nhau, vả lại trang phục khác nhau thì phải phối hợp với loại vòng tay khác nhau.”
Vừa dứt lời, thì Thẩm Thất cũng đã tháo xong những trang sức trên người xuống, đặt lên bàn.
Thẩm Thất yên lặng nhìn Phùng Khả Hân nói: “Cám ơn sự chỉ bảo của Phùng tiểu thư tối nay, Thẩm Thất đã lĩnh hội được rồi. Nếu Phùng tiểu thư đã chỉ bảo xong, thì tôi có thể rời khỏi đây được chưa?”
Thẩm Thất tháo đôi giày cao gót ra, thản nhiên đặt qua một bên, thò tay kéo dây kéo xuống, bộ trang phục trên người cô bỗng rơi xuống đất, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần jean ngắn mà cô mặc khi đến đây.
Thẩm Thất đi chân không gập đầu cúi chào những người khác: “Chúc các vị vui chơi vui vẻ tối nay, hẹn gặp lại!”
Sau khi nói xong, Thẩm Thất xoay đầu đi mất.
Phản ứng của Thẩm Thất, đã nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người tại đó.
Tất cả đều ngơ ngác cả ra, bèn cúi đầu nhìn trang phục hôm nay của mình, xem có phải giống y hệt như những lời cô ấy nói hay không.
“Chậc chậc...” Đột nhiên có người cười ra tiếng trong đám đông: “Thật thú vị.”
Sắc mặt của Phùng Khả Hân chợt trở nên khó coi vô cùng.
Một người đàn ông bảnh bao mặc trang phục nhà Thanh đứng dậy từ chỗ ngồi của anh ta, ung dung cười nói: “Được rồi, trò đùa cũng đã xem xong rồi, ta nên đi đây.”