“Chuyện này khác.” Hạ Nhật Ninh giải thích thêm: “Nếu Tư Y Cẩm chỉ là một cô gái bình thường thì còn dễ nói. Cũng giống như anh cả và chị dâu, gia đình chị dâu có truyền thống nghề giáo, cũng coi như là xứng đôi với anh cả. Nhưng cuộc đời của Tư Y Cẩm quá phức tạp. Cô ấy coi như chính tay giết chết chú của mình, còn dính dáng tới vụ ngoại tình của chủ nhà họ Mai. Bây giờ còn có một đứa con trai. Ba nguyên nhân này cộng lại cũng đủ để mợ tư phủ nhận tất cả mọi cố gắng và thành tích của cô ấy rồi.”
Thẩm Thất không nói gì, có chút không vui.
Hạ Nhật Ninh lập tức ôm vợ, dỗ dành: “Được rồi, được rồi, đừng lo nữa! Chuyện này phải xem anh tư giải quyết thế nào! Đàn ông nhà chúng ta không ai chịu nghe sắp đặt của bề trên cả!”
Sắc mặt Thẩm Thất lúc này mới tốt lên.
Nghĩ cũng đúng.
Nếu như các anh đều ngoan ngoãn nghe lời thì trong nhà nào có nhiều người độc thân như vậy?
Chính vì tự do hôn nhân nên mọi người đều dựa vào tài năng tìm kiếm nửa kia chứ tuyệt đối không dựa vào gia thế.
Thẩm Thất cũng như vậy!
Lúc đó gia đình cũng không đồng ý cho cô có bất cứ dính líu gì với Hạ Nhật Ninh sau khi đã mất trí nhớ.
Nhưng cô vừa khôi phục trí nhớ, nhà họ Thẩm cũng không ngăn cản cô!
Thẩm Lục lại càng kinh người!
Anh còn lôi cả ác ma xã hội đen về nhà!
Vậy nên dù mợ tư có phản đối cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Hơn nữa, còn có Thẩm lão phu nhân mà!
Nếu Thẩm Tứ thích Tư Y Cẩm, chỉ cần được Thẩm lão phu nhân đồng ý là qua được cửa ải của mợ tư!
Việc cấp bách bây giờ là xác định tình cảm của Thẩm Tứ dành cho Tư Y Cẩm nhiều đến mức nào!
Chỉ cần có tình cảm sâu đậm, thì chẳng sợ bị ngăn cản!
Nghĩ thông mọi chuyện, Thẩm Thất mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thấy sắc mặt cô tốt lên, Hạ Nhật Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Anh tư à, đừng có hại em đấy!
Em chỉ có một người vợ này thôi!
Nếu để vợ em gặp chuyện không may, em không tha cho anh đâu!
Hai người đang nói chuyện thân mật thì Thẩm Tứ lái xe trở về.
Sắc mặt anh rất khó coi, vừa về nhà đã tìm Thẩm Thất.
Thẩm Thất bế con đi tới, trông thấy sắc mặt Thẩm Tứ không tốt liền hỏi: “Anh tư, không phải anh bảo đã gặp Tư Y Cẩm rồi à? Chị ấy đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tiểu Thất, em tới đây.” Thẩm Tứ nhíu mày: “Anh có chuyện muốn nói.”
Thẩm Thất lập tức đồng ý: “Đi thôi, đến phòng sách rồi nói.”
Thẩm Tứ gật đầu, đi thẳng tới phòng sách.
Người làm đưa điểm tâm và trà xong bèn rời đi.
Thẩm Thất nói: “Anh tư, có phải xảy ra chuyện gì không? Y Cẩm đâu rồi? Sao không về nhà cùng anh? Không phải vừa nãy anh nói đã gặp chị ấy sao?”
Thẩm Tứ bỗng bước lên phía trước ôm lấy Thẩm Thất: “Tiểu Thất, hình như anh đã làm sai rồi.”
Thẩm Thất ngây người, vỗ lưng anh: “Anh tư, cứ từ từ mà nói, đừng gấp!”
Thẩm Tứ buông Thẩm Thất ra, ngồi lên sofa, trầm ngâm suy nghĩ, lúc lâu sau mới nói: “Anh vừa cãi nhau với cô ấy!”
Thẩm Thất ngây người: “Hả?”
Thẩm Tứ kể hết mọi chuyện vừa xảy ra cho Thẩm Thất nghe.
Nghe xong, Thẩm Thất vô cùng tức giận: “Anh tư! Sao anh có thể nói ra những lời như vậy?”
“Anh cũng hối hận lắm! Lúc đó gấp gáp, cứ thế nói toẹt ra!” Thẩm Tứ hối hận: “Tiểu Thất, có phải không còn cách nào cứu vãn nữa không?”
Thẩm Thất nghĩ lại lời Hạ Nhật Ninh nói với cô, nhẫn nại hỏi: “Anh tư, em hỏi anh một câu, anh phải trả lời thật lòng đấy nhé!”
“Ừm, em hỏi đi.” Thẩm Tứ phiền não túm tóc, anh hối hận lắm rồi. Sao lúc đó anh lại ngu vậy không biết?
“Anh tư, tình cảm anh dành cho Y Cẩm là thế nào? Ở nhà họ Thẩm khi em hỏi anh chuyện này thì anh trả lời cho có. Lần này, anh phải trả lời rõ ràng cho em!” Thẩm Thất nghiêm túc nói: “Em không phải mợ tư, anh trả lời qua quýt, em sẽ không thể giúp được anh!”
Thẩm Tứ im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Lúc ở nhà họ Thẩm, anh không hề trả lời qua loa. Mà lúc đó anh còn chưa xác định được tình cảm của bản thân. Anh thừa nhận anh rất tán thưởng những người phụ nữcó tính độc lập cao như Tư Y Cẩm. Nhưng lúc anh quen cô ấy, cô ấy là bạn gái Mai Tùng Lâm. Anh chỉ tán thưởng cô ấy thôi, không có tình cảm gì khác.”
“Sau này xảy ra chuyện kia, anh cũng trọng nghĩa nên mới giúp cô ấy. Lúc đó, anh chưa có ý gì với cô ấy cả! Em cũng biết đấy! Sau khi chuyện đó qua đi, anh và cô ấy không hề gặp mặt! Hơn nữa năm ngoái anh cũng từng có bạn gái, nếu trong lòng anh có một người sao có thể ở bên người khác chứ?” Thẩm Tứ nói.
Thẩm Thất gật đầu, đúng thật có chuyện này.
“Khi anh và cô ấy gặp lại nhau đã là năm năm sau. Cô ấy tới tìm anh nhờ anh giúp làm thủ tục nhập học cho Tư Nhiên. Từ lúc đó trở đi anh mới quen biết và hiểu rõ hơn về cô ấy. Anh thừa nhận, anh tán thưởng cô ấy. Phẩm chất của cô ấy phù hợp với tiêu chuẩn của anh. Nhưng cô ấy lúc nào cũng tỏ thái độ xa cách, anh cũng không hiểu rõ lòng mình. Vậy nên lúc em hỏi anh, anh cũng rất mơ hồ.”
Thẩm Thất hỏi: “Vậy anh nhận ra từ lúc nào?”
“Có lẽ là vài ngày trươdc.” Thẩm Tứ không chắc chắn lắm: “Vì gần đây anh hay nói chuyện với cô ấy, kiến thức, trí tuệ và cách làm việc của cô ấy đều rất hợp ý anh. Anh cảm thấy, bản thân đã gặp cô ấy quá muộn. Mỗi khi có chuyện gì, việc anh nghĩ tới đầu tiên là bàn bạc với cô ấy, nghe cách nhìn và ý kiến cô ấy đưa ra.”
“Sau đó, nhà họ Mai muốn đòi quyền nuôi nấng Tư Nhiên, cô ấy tới cầu xin anh khiến anh đau lòng. Nhưng lúc đó anh vẫn không hiểu rõ tình cảm của bản thân.” Thẩm Tứ cười khổ: “Đúng lúc ấy mẹ anh biết tới sự tồn tại của cô ấy, còn cho người đi điều tra. Anh bỗng cảm thấy không thể vì sở thích của riêng mình mà ảnh hưởng đến cô ấy. Lúc đó anh đã chọn không thân thiết với cô ấy.”
“Song còn chưa được bao lâu, anh đã cảm thấy chẳng có tác dụng gì. Anh càng kháng cự, lại càng bị cô ấy hấp dẫn. Mãi tới hôm nay, anh vô tình bắt gặp cô ấy cùng người đàn ông khác xem mắt, anh đã rất tức giận!” Thẩm Tứ bai rối vuốt mặt: “Tiểu Thất, lúc đó anh ghen! Làm sao bây giờ? Anh không thể chịu đựng nổi việc cô ấy thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh. Có phải anh điên rồi không?”