Những người xung quanh đều mang biểu cảm kinh hoàng, việc này còn đáng sợ hơn Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn chia tay!
Thẩm Thất là phu nhân tổng giám đốc của Hạ gia đấy!
Thằng nhóc này lại dám công khai tỏ tình với cô?
Có phải cậu ta không muốn sống nữa không?
Lúc này sắc mặt của Triệu Văn Văn đang đứng trên sân khấu đã đổi sang tái mét.
Phùng Mạn Luân chỉ cười chứ không nói gì.
Thẩm Thất từ từ quay đầu, sắc mặt rất khó coi: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận, tôi đã kết hôn rồi!”
Nói xong câu này, Thẩm Thất liền nói với Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn trên sân khấu: “Xin lỗi, em nghĩ em phải rời khỏi đây rồi, có việc gì để sau hãy nói!”
Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng gật đầu còn Triệu Văn Văn dùng sức gật đầu.
Thẩm Thất nắm lấy túi xách quay người đi về.
Hàn Tắc Phương đứng ở chỗ cũ, hoàn toàn làm lơ sắc mặt của Triệu Văn Văn: “Xem ra tôi cũng không được chào mừng rồi, tôi cũng đi trước đây.
Nói xong, Hàn Tắc Phương cũng quay người rời đi.
Hướng anh đi vừa hay cũng là hướng Thẩm Thất rời đi.
Sắc mặt của Triệu Văn Văn càng khó coi hơn.
Một bữa tiệc đang yên đang lành lại thành ra lộn xộn như vậy?
Triệu Văn Văn vô thức muốn đuổi theo, Phùng Mạn Luân liền vươn tay bắt lấy tay cô và thấp giọng nói: “Đừng làm mất mặt tôi, hôm nay là dịp thế nào?”
Triệu Văn Văn cứng nhắc dừng lại, ánh mắt nhìn trân trân về hướng Hàn Tắc Phương và Thẩm Thất rời đi.
Có tia đắc ý thoáng qua trong mắt Phùng Mạn Luân.
Có thể làm Hạ Nhật Ninh khó chịu hắn liền thấy rất vui.
Những người khác vừa nhìn thấy tình huống này, lượng tin tức này quả thực quá lớn rồi.
Những người này có ai là dễ dây vào?
Vẫn nên nhanh chóng đi thôi!
Thế là mọi người lũ lượt chào tạm biệt Triệu Văn Văn và Phùng Mạn Luân.
Việc này vẫn nên không tham gia vào, đợi sau hóng chuyện sau vậy!
Chỉ trong một lát, buổi tiệc vốn ồn ào náo nhiệt lại thành ra vắng vẻ.
Triệu Văn Văn đứng ở chỗ cũ nhìn Phùng Mạn Luân: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Thứ anh muốn anh đã có được rồi, Triệu gia cũng không nợ anh cái gì nữa.”
Phùng Mạn Luân tùy tiện ngắt một bông hoa tươi ở trên bàn nhẹ nhàng cho lên mũi ngửi sau đó liền tùy tiện vất xuống đất: “Đúng vậy, chúng ta không ai nợ ai cái gì nữa. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô một câu, đừng làm chuyện ngu ngốc. Thẩm Thất không phải là người cô có thể động vào đâu.”
Triệu Văn Văn cụp mắt xuống: “Anh đã thích cô ta như vậy, tại sao lại không cướp cô ta về?”
“Cô đã thích Trình Thiên Cát như vậy thì tại sao không cướp anh ta lại? Cô đã quan tâm đến Hàn Tắc Phương như vậy, vì anh ta mà kết thúc trước thời hạn cuộc hôn nhân chính trị này với tôi, tại sao không sớm trói buộc anh ta ở bên cạnh cô? Dù sao cô cũng có tiền hơn anh ta, cô có cách để anh ta phục tùng cô không phải sao?” Phùng Mạn Luân phản đòn cũng rất có hiệu quả.
Triệu Văn Văn nhìn trân trân không biết nói gì.
Phùng Mạn Luân cảnh cáo Triệu Văn Văn lần cuối cùng: “Cô thích gây chuyện thế nào thì kệ cô, đó là tự do của cô. Chỉ có một điểm duy nhất làm không được làm hại Thẩm Thất, Thẩm Duệ và Thẩm Hà. Những người khác cô liệu mà làm!”
Nói xong câu này Phùng Mạn Luân liền quay rời khỏi buổi tiệc.
Cả hội trường lớn như vậy lại chỉ có mình Triệu Văn Văn đứng ở đó, toàn thân run lên vì tức giận.
Tại sao, tại sao người trên toàn thế giới này ai cũng bắt nạt cô?
Cô đã làm sai gì sao?
Tại sao tất cả mọi người ai cũng muốn ép cô?
Lận Hinh lại một lần nữa bước đến trước mặt Triệu Văn Văn và đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Triệu Văn Văn quay đầu nhìn Lận Hinh nói: “Cô cũng đang cười nhạo tôi?”
“Sao lại thế được? Lận Hinh khẽ nói: “Tôi chỉ thấy thương cô mà thôi, Thẩm Thất thật sự rất quá đáng, tại sao cô ta có thể làm ra việc như vậy trong một buổi tiệc quan trọng thế này?”
Triệu Văn Văn dùng khăn giấy lau đi lớp hóa trang trên mặt cũng là lau đi lớp vỏ ngụy trang của cô, làm tâm tình chân thực nhất của cô đều lộ trên khuôn mặt. Cô dường như là nghiến răng nghiên lợi hỏi: “Tôi phải làm thế nào?”
“Vậy còn phải nói sao? Đương nhiên là phải cướp lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về cô.” Lận Hinh than thở: “Cô Triệu, cô khác với tôi, tôi không có sức mạnh nào để chống lại Hạ gia. Hạ gia nói không cần tôi nữa thì tôi chỉ có thể gói chăn nệm lại cút đi thôi. Nhưng cô thì có thể!”
“Vừa nãy cô cũng nghe thấy rồi, nếu tôi dám ra tay với Thẩm Thất thì chắc là kết cục của tôi chính là Phùng Khả Hân rồi.” Triệu Văn Văn cũng coi như không ngốc nghếch như vậy, cô cũng biết kết cục của Phùng Khả Hân thảm thế nào, vậy nên cô không bồng bột như vậy.
Lận Hinh khẽ cười: “Cô Triệu, cô đúng là người trong cuộc thì hồ đồ! Quả thực cậu cả Phùng gia có nói không được ra tay với Thẩm Thất, nhưng anh ta không nói không được ra tay với những người khác!”
“Vậy ý của cô là?” Triệu Văn Văn nghi ngờ nhìn Lận Hinh.
Lận Hinh khẽ ho một tiếng rồi thấp giọng nói: “Vậy phải xem cô thích Trình Thiên Cát hay là Hàn Tắc Phương hơn rồi.”
“Cô muốn nói gì?” Triệu Văn Văn cảnh giác nhìn Lận Hinh, cô luốn thấy cô gái này tâm tư không đơn giản.
“Hai người đàn ông này cô chỉ có thể chọn một, vậy thì hãy để người còn lại ở bên cạnh Thẩm Thất. Cô nói xem, Thẩm Thất thân là cô chủ Hạ gia lại mập mờ với người đàn ông khác. Cô nói xem biết được tin tức động trời như vậy Hạ gia còn có thể chứa chấp cô ta không?” Lận Hinh cười độc ác: “Cũng phải nói lại, nghe nói cô chọn Hàn Tắc Phương là vì anh ta có vài chỗ cực giống Trình Thiên Cát? Vậy nên cô Triệu, cô còn cần tôi chỉ rõ ra cho cô nữa không?”
Lời của Lận Hinh giống như rắn độc len lỏi vào trong đầu Triệu Văn Văn không chịu đi.
Triệu Văn Văn như bị ma nhập, cứ nhớ lại mấy câu nói của Lận Hinh.
Đúng vậy, cô thích Hàn Tắc Phương quả thật là vì anh có vài chỗ cực giống Trình Thiên Cát.
Suy cho cùng cô chỉ yêu hình bóng của người đàn ông đó?
Rốt cuộc cô vẫn không buông được Trình Thiên Cát?
Đúng, Lận Hinh nói rất đúng.
Thẩm Thất đã quá đáng như vậy, vậy thì hãy để cô làm Thấm Thất xấu mặt đi!
Dù sao thì Hạ gia có loạn thêm chút nữa Phùng Mạn Luân cũng không quan tâm đâu.
Ở nơi khác, sau khi Thẩm Thất rời khỏi buổi tiệc, cô ấn thang máy vừa định đi vào thì đã có người đi vào sau cô.
Thẩm Thất quay đầu nhìn thấy Hàn Tắc Phương sắc mặt cô liền lập tức thay đổi, cô quay người định rời khỏi thang máy.
Nhưng Hàn Tắc Phương lại chặn cửa thang máy lại.
Ánh mắt Thẩm Thất giận dữ: “Rốt cuộc anh muốn thế nào, hôm nay làm loạn như vậy anh vui rồi chứ?”
Hàn Tắc Phương lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương, anh nhìn Thẩm Thất với vẻ bị tổn thương: “Làm loạn thành như vậy? Em nghĩ tôi muốn vậy sao? Tôi tìm em bao nhiều lần, em gặp tôi mấy lần? Tôi thừa nhận tôi có lỗi, lỗi của tôi là không nên thích em! Khi ở thị trấn suối nước nóng tôi đã có cảm giác với em rồi! Nhưng tôi có thể thế nào? Ngoài việc cố gắng đè nén tình cảm này lại tôi còn có thể làm gì? Thẩm Thất tôi là người, không phải động vật, không phải đồ vật, tôi biết thích một người là việc hết sức bình thường.”
Thẩm Thất lùi ra sau một bước, kéo dài khoảng cách với Hàn Tắc Phương: “Nhưng tôi không thích anh, anh hãy tôn trọng tôi.