"Tiểu Thất. Có đồ ăn không?" câu nói đầu tiên của Lưu Nghĩa chính là: "Tớ sắp đói chết rồi!"
Phải biết rằng Lưu Nghĩa luôn là hay ăn nhiều và năng lượng cơ thể cao a!
Không ăn một bữa cũng chịu không nỗi, huống chi đây cũng đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi!
Cô thật sự sắp đói đến điên rồi được không?
"Có có có!" Thẩm Thất vội vàng đem tất cả đồ ăn của mình đều đưa cho Lưu Nghĩa: "Mau ăn mau ăn, a không, ăn từ từ, đừng nghẹn lấy!"
Ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, Lưu Nghĩa ăn như hổ đói mà đem hai cái bánh đậu nành của Thẩm Thất đưa tới đều cho nuốt hết.
Đúng là nuốt a!
Chưa đến ba giây, thì toàn bộ đều nuốt xuống rồi!
Ăn hai bánh đậu nành, Lưu Nghĩa lúc này mới cảm thấy được mình cuối cùng cũng sống lại rồi.
Lưu Nghĩa thật sự nghĩ không ra, những người phụ nữ kia ngày nào cũng la hét ăn uống điều độ để giảm béo, là làm sao làm được đấy!
Cô căn bản là làm không được được không?
Lưu Nghĩa sau khi ăn xong, dù là chưa ăn no, cũng cuối cùng có sức lực để nói chuyện rồi: "Tiểu Thất, cô tại sao lại ở chỗ này?"
"Tớ còn muốn hỏi cậu đây. Cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao làm thành cái bộ dạng như vậy?" Thẩm Thất nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lưu Nghĩa, một cơn đau lòng: "Đều tại tớ, đều là tớ không tốt! Làm liên lụy các người rồi!"
Lưu Nghĩa bây giờ quả thực là thảm hại đến không thành hình thành dạng rồi.
Quần áo ở trên người cũng bị nạo vét thành từng mảnh rồi.
Vốn là trang phục dùng để tham gia tiệc thọ sinh nhật, chính là dựa theo tuyến đường lộng lẫy tinh tế mà đi đấy.
Sao có thể lo lắng độ bền chắc của vải vóc chứ?
Thẩm Hà bị bắt cóc, dưới tình hình khẩn cấp như vậy, hai người làm sao còn có thể có tâm trạng trở về thay quần áo rồi lại đi qua đó?
Vì vậy, hai người đều là mặc trang phục ở trên buổi tiệc mà chạy tới đấy.
Trải qua một phen giày vò như vậy, trang phục này sớm đã không thể nhìn rồi.
Nếu không phải là không có đồ tắm rửa đấy, Lưu Nghĩa sớm đã ném đi rồi.
Mặc dù là bây giờ Thẩm Thất đang mặc quần áo của vợ hai mập, cũng là cả người cả mặt đều thảm hại.
Lưu Nghĩa cùng Thẩm Thất lập tức ôm lấy nhau, khóc oa oa lên.
Trong hơn hai mươi tiếng đồng hồ này, quả thực là một cuộc sống khác a!
Đó là một cuộc sống mà các cô chưa từng bao giờ nghĩ tới.
Khóc được không lâu sau, hai người mới lại một lần nữa đốt lên đống lửa, bắt đầu mở đầu nói chuyện.
"Cậu ngày này là làm sao vậy?" Hai người cùng đồng thanh mở miệng hỏi, lại đồng thời nói: "Cậu nói trước đi!"
Lưu Nghĩa lập tức đở khóc dở cười: "Vẫn là cậu nói trước đi. Tình hình của tớ tương đối phức tạp, phải từ từ nói."
Thẩm Thất cũng không cùng Lưu Nghĩa khiêm nhượng nữa, lập tức nói: "Lúc tớ tỉnh lại, cả thế giới cũng chỉ có mình tớ rồi, sau đó vận may của tớ cũng rất tốt, tớ đã tìm được một thôn xóm. Lấy đồng hồ đeo tay đổi lấy một cơ hội gọi điện thoại. Nào biết đâu, đã rơi vào trong tay của bọn buôn người. Điện thoại kia của bà ấy, tớ cũng chưa gọi xong thì hết pin rồi. Sau đó thừa lúc tớ không chú ý đem tớ bán tới nơi này rồi. Sau khi tớ đã phát hiện, cuối cùng là dùng lời nói dối dỗ dành lấy đối phương, thừa cơ hội cả thôn đều xem người ta đẻ con mà trốn thoát ra ngoài. Nhiều lần đều xém chút nữa bị tìm được rồi, tớ quả thực là đem trí tuệ của cả cuộc đời đều dùng hết. Sau đó suốt đường chạy suốt đường trốn, cũng không biết phương hướng, cũng không biết nên chạy trốn đến nơi đâu, cứ như vậy rầu rĩ mà chạy đến nơi này rồi. Còn cậu thì sao? Cậu là chuyện gì xảy ra?"
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nói: "Cậu đem trí tuệ của cả cuộc đồi đều dùng hết rồi, tớ đem sức lực của cả cuộc đời đề dùng cạn rồi. Tớ còn tốt hơn cậu một chút, tớ là bị người cứu lên đấy. Thế nhưng là, tớ còn không bằng đừng để cô ấy cứu đây!"
Thẩm Thất lập tức hứng thú: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Người cứu tớ là một người cô gái mập mạp, cô ấy cho là tớ là đàn ông, sau đó sau khi cứu tớ về, thừa lúc tớ còn trong lúc hôn mê, thì đem tiệc rượu cưới tổ chức rồi." Lưu Nghĩa một vẻ mặt lúng túng khó xử.
Thẩm Thất trước tiên là sững sờ, lập tức nhịn không được, phụt một tiếng cười ra tiếng.
Sau đó tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, Lưu Nghĩa đang nằm ở trên giường cùng cô dâu đang tổ chức tiệc rượu cưới.
Má ơi, tại sao càng nghĩ càng có cảm giác như mình lạc vào đó rồi?
Lưu Nghĩa mặc cho Thẩm Thất cười.
Chờ sau khi Thẩm Thất cười được không bao lâu, Lưu Nghĩa tiếp tục nói: "Về sau tớ đến sau nửa đêm mới tỉnh lại. Tớ vừa mới mở mắt liền nhìn thấy một cô gái mập ước chừng qua 250 kg, chiều cao không quá 1m5, đang chuẩn bị cởi quần áo. Cậu nói đầu tiên mà cô ấy mở miệng nói thì đã đem tớ cho sợ đến muốn đái rồi! Cô ấy nói, chồng, chúng ta chuẩn bị đi ngủ đi!"
Thẩm Thất lại là một cái nhịn không được, cười đến nước mắt cũng chảy ra rồi.
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: "Tớ vừa nghe xong, lúc ấy đều sợ đến muốn đái rồi! Cúi đầu nhìn qua, the fck! Trên người của tớ từ khi nào đã mặc trang phục của chú rể rồi. Tớ vội vàng hỏi cô ấy, quần áo của tớ đâu? Cô ấy nói, quần áo đã giặt sạch rồi, đang phơi đấy. Nói là đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, tuyệt đối đừng phụ lòng. Đậu xanh rau má! Tớ cũng là phụ nữ a! Lúc cô ấy thay quần áo chẳng lẽ không có phát hiện sao?"
Thẩm Thất xém chút nữa cười đến té ngã: "Có lẽ cô ấy là cảm thấy cái đó của cậu là cơ ngực chăng! Phụt."
"Được rồi, cho là lý do này thành lập rồi." Lưu Nghĩa chán nản mà nói.
Không có cách, ai kêu cô là A đây?
"Tớ chỉ có thể tìm lấy cớ nói, trên người của tớ có thương tích, đang điều trị cơ thể. Bác sĩ nói, tạm thời không thể ở cùng phòng, bằng không thì đứa con được sinh ra sẽ không khỏe mạnh đấy. Tớ lại nói với cô ấy, tớ nếu như cùng cô ấy kết hôn, tớ sẽ đàng hoàng cùng cô ây gây dựng tình cảm đấy." Lưu Nghĩa vô hình Thẩm Thất cười tới chảy ra nước mắt, tiếp tục nói: "Sau đó cô ấy lại tin rồi! Sau đó liền dựa sát vào bên cạnh của tớ rồi ngủ rồi! Tiểu Thất, cậu có thể tưởng tượng được mặt diện tích ám ảnh tâm lý của tớ vào lúc ấy không? Vô cùng lớn được không? Sau đó tớ cố chịu đựng, đợi cô ấy ngủ thiếp đi rồi, tớ rón ra rón rén mà thay đi trang phục ở trên người, cầm lấy trang phục của mình, cướp đường mà chạy."
Thẩm Thất gật gật đầu: "Còn sau này? | "
"Sau này tớ không thể chạy thoát. Tớ vừa ra khỏi cửa, liền bị phát hiện rồi." Lưu Nghĩa thất vọng mà nói: "Bọn họ ở nơi này có phải là lưu hành cưỡng đoạt lấy chồng không a? Nhặt được người thì có thể kết hôn? Đây còn có thiên lý không hả? Ngay cả giới tính cũng không phân ra được?"
"Còn sau đó nữa thì sao?" Thẩm Thất lập tức bắt đầu hồi hộp.
"Còn có thể như thế nào đây? Bọn họ đuổi theo, tớ bỏ chạy chứ sao. Sau đó người nào đuổi kịp tớ, tớ thì đánh người đó! Tớ đời này chưa tùng đồng thời đánh qua nhiều người như vậy! Tiểu Thất, cậu có thể tưởng tượng được không? Mọi người của cả thôn đều ra ngoài hết đấy! Đều ở phía sau đuổi theo! Thật đúng là cả thôn a! Cậu cái kia cùng lắm thì chỉ có đám đàn ông đuổi theo, còn tớ thì là trai gái già nít đều cùng nhau ra ngoài đuổi theo đấy a! Đuổi theo tớ chạy đến sắp đứt ruột đây này!" Lưu Nghĩa nghiêng đầu, mặt nghiêng anh tuấn kia ở dưới đống lửa, đúng là. Rất đẹp trai a.
Với nhan sắc của Lưu Nghĩa, trong nơi hẻo lánh như vậy, đúng là cấp nam Thần cấp được rồi.
A..., cấp nam Thần, không phải là cấp nữ thần.
"Tố vốn là không muốn đánh người yếu hơn tớ đấy, thế nhưng là tình hình này, không đánh không được a! Tớ quay đầu lại đem cái đám đang đuổi theo kia đều đánh đến nằm sấp xuống đất rồi. Kết quả, cũng là bởi vì tớ đem bọn họ đánh đến nằm xuống rồi, người vợ mà tớ vừa mới cưới vào cửa kia, bỗng nhiên hưng phấn kêu gào lên, cô ấy nói, cô ấy chính là thích người đàn ông bạo lực như tớ. Tâm trạng của tớ ngay vào lúc đó thật sự là thật tồi tệ rồi. Sau đó tớ liền suốt đường điên cuồng chạy trốn a! Tớ đã một ngày một đêm không có ăn cái gì rồi, thể lực không thể chào chống tiếp được nữa, sau đó đần độn, u mê thì tìm được cái động núi này, sau đó trốn vào đây đã cảm thấy mệt mỏi quá sức. Ai ngờ được, vừa mới nằm xuống thì ngủ mất rồi. Tớ tỉnh lại, cũng là bởi vì do mùi thơm mà cậu nướng đồ ăn đánh thức đấy. Nếu như cậu không phải đang nướng đồ ăn, tớ đoán chừng sẽ phải ngủ chết ở chỗ này rồi! Chạy khắp núi a! Chạy suốt cả sau nửa đêm thêm một cái buổi sáng nữa. Thể lực tiêu hao này cũng là quá lợi hại rồi."