Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Lục ngồi ở trong xe, anh nhớ lại toàn bộ quá trình gặp gỡ Sùng Minh.

Khi nhớ đến đoạn cuối, khuôn mặt Thẩm Lục đầy sự lo âu và ân hận!

Mình đã tìm lại được Sùng Minh, nhưng lại một lần nữa đánh mất anh ấy!

Mình quá thất bại.

Thẩm Lục vẫn đang ngẩn ngơ, bác lái xe mở lời hỏi: “Đã đến nơi rồi anh ơi.”

Lúc này Thẩm Lục mới hoàn hồn, anh lấy điện thoại ra, trả tiền xe, rồi xách hành lý đi vào sảnh chờ sân bay.

Nhưng anh biết đi đâu đây, bản thân anh cũng không biết được nữa.

Sùng Minh biến mất quá nhanh, cho dù anh đã xâm nhập toàn bộ camera, cũng không tìm được anh ấy.

Nghĩ lại cũng đúng.

Sùng Minh có thể tránh được bao nhiêu sự truy sát của các quốc gia liên hợp, tránh qua mấy caí camera, có gì là khó khăn chứ?

Bởi vì anh là Sùng Minh mà!

Thẩm Lục thở dài một cái, thôi vậy, cứ tùy tiện tìm một nơi thôi.

Coi như là đi thư thái đầu óc, cũng tiện đường tìm người luôn.

Thẩm Lục vừa định đi đặt vé máy bay, một bóng người xoẹt một cái lướt qua anh, sau đó lại đột nhiên quay lại.

Đối phương kinh ngạc kêu lên: “Thẩm Lục?”

Thẩm Lục vừa ngẩng đầu lên, cũng ngạc nhiên: “Trình Thiên Cát.”

Trình Thiên Cát lập tức cười lên: “Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây. Hôm nay là ngày cưới của Tiểu Thất, sao anh lại ở nơi này?”

“Chẳng phải anh cũng thế sao?” Rõ ràng Thẩm Lục có gặp Trình Thiên Cát ở trong tiệc cưới, nhưng không ngờ lại gặp Trình Thiên Cát ở sân bay.

Trình Thiên Cát cười gượng gạo một cái, không hề giải thích gì.

Nhưng, Thẩm Lục cũng đã đoán được rồi.

Nhìn thấy người con gái mình luôn tâm niệm bảo vệ lấy chồng làm vợ người khác, tâm trạng đó rất phức tạp đó đúng không?

“Anh định đi đâu đấy?” Trình Thiên Cát mở lời hỏi.

“Tôi không biết.” Thẩm Lục vẻ mặt rất thất thần “Tôi cũng không biết anh ấy đi đâu nữa.”

Trình Thiên Cát là người thông mình, nhìn thấy mặt Thẩm Lục thất thần, mà Sùng Minh lại không đi theo sau, dường như anh cũng đoán ra được điều gì đó, nên hỏi thẳng luôn: “Sùng Minh, anh ấy sao rồi?”

“Anh ấy đi rồi. Không hề có một lời chào nào đã bỏ đi rồi.” Đột nhiên cảm xúc của Thẩm Lục trở nên rất hoang mang, anh mở lời nói nhỏ: “Tôi tưởng mình đã tìm lại được anh ấy, nhưng tôi chỉ tìm lại được cái xác của anh ấy thôi, linh hồn của anh ấy vẫn đang phiêu bạt ở ngoài kia.”

Trình Thiên Cát hơi nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì với Sùng Minh vậy?”

Vì trong đám cưới quá nhiều người, Trình Thiên Cát không hề biết ký ức của Sùng Minh đã bị xáo trộn. Anh chỉ thấy Sùng Minh ôm Thẩm Hà xuất hiện trong đám cưới, cứ tưởng Sùng Minh vẫn nguyên vẹn không mất mát gì.

Vì vậy, anh mới hỏi câu hỏi này.

Thẩm Lục cũng không giấu Trình Thiên Cát, anh kể hết chuyện của Sùng Minh cho Trình Thiên Cát nghe.

Chuyện Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh đi tìm phương thuốc, Trình Thiên Cát cũng biết, nhưng Trình Thiên Cát không biết những chuyện xảy ra sau đó.

Khi nghe Thẩm Lục nói ký ức của Sùng Minh bị xáo trộn, Trình Thiên Cát ra vẻ thật sự không thể tin nổi.

“Sao lại có thể thế được chứ?” Trình Thiên Cát thở dài một cái rồi nói: ‘Sùng Minh là sự tồn tại không ai có thể chiến thắng nổi trong giới của tôi mà!”

Ừ, giới sát thủ, không có ai là không biết đến Sùng Minh.

Dù sao, bao nhiêu sát thủ vàng cũng không sờ được đến vạt áo của Sùng Minh, còn bị Sùng Minh giết mất quá nhiều nữa!

Sùng Minh thù dai lắm.

Ai dám ra tay với anh, chắc chắn anh sẽ diệt cả ổ của người đó.

Không chỉ là như vậy, chỉ cần nhưng việc có liên quan đến Sùng Minh, các sát thủ đều không ai nhận hết!

Vì vậy khi nghe tin Sùng Minh bị xáo trộn ký ức, Trình Thiên Cát là người đầu tiên tỏ ra không tin!

Trình Thiên Cát sau khi nói xong lập tức rơi vào vòng suy tư, anh nói nhỏ: “Tuy tôi đã rời khỏi giới sát thủ đó, nhưng mà, mối quan hệ và kênh thông tin của tôi vẫn còn. Một mình anh, chắc sẽ rơi vào nhiều vòng khó khăn. Cũng may tôi không có việc gì, đang chuẩn bị đi nghĩ dưỡng, anh có muốn đi cùng tôi không? Bên đó có một cái chợ, chắc chắn sẽ có rất nhiều tay buôn tình báo xuất hiện ở đó, có lẽ sẽ có người biết được tung tích của Sùng Minh?

Thẩm Lục chỉ cười.

Anh biết, Trình Thiên Cát đang an ủi mình.

Cả thế giới bao nhiêu quốc gia tìm Sùng Minh đều không tìm được, chỉ dựa vào một nhóm người buôn tình báo này, sao có thể tìm được chứ?

Nhưng mà, như vậy cũng hơn là không có.

Hay là cứ theo anh ta đến đó xem xem thế nào.

Nhỡ đâu biết được một chút tin tức thì sao?

Dù sao thì bây giờ mình cũng chẳng có chỗ nào để đi nữa rồi!

Thẩm Lục nghĩ một lúc, anh gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ theo anh đến đó cùng. Chỉ là, trên đường có thể sẽ làm phiền đến anh rồi!”

Trình Thiên Cát cũng cười, anh nói: “Không làm phiền đâu. Tôi đoán là, Hạ Nhật Ninh sẽ cử người đến bảo vệ anh, chắc họ đang trên đường rồi. Đi nào, vừa hay tôi cũng có bạn đi cùng. Tôi đã rút khỏi giới sát thủ, với lại trước đây khi chấp hành nhiệm vụ tôi đều dùng chứng minh nhân dân giả, chị Vưu đã đổi lại thân phận tôi rất trong sạch rồi. Vì vậy, tôi cũng không sợ người khác nhận ra mình. Lần này tôi qua đó, vốn chỉ tính đến cho vui thôi, nên sẽ không cảm thấy phiền nếu thêm một người như anh đến vui cùng đâu”

Thẩm Lục cười nói: “Được.”

Như vậy là, Thẩm Lục theo Trình Thiên Cát lên chuyến bay đi đến hòn đảo W.

Sau khi Thẩm Lục rời đi, bóng dáng Sùng Minh từ từ ngẩng đầu từ cái cột đằng sau.

Đảo W ư?

Ừ, đúng vậy, đó là một nơi trao đổi tình báo.

Dường như mùa hè hàng năm, là lúc các con buôn tình báo đều tập trung ở đó

Người cần mua thông tin tình báo, sẽ đến đảo W, chỉ cần có tiền, là sẽ mua được những thứ họ muốn có.

Tất nhiên, tiền đề là, đối phương dám bán, họ cũng sẽ dám mua.

Tình báo của một số người, họ thật sự là không dám bán, cho dù là mua rồi, cũng không dám đi thực thi.

Nhưng mà, cũng không loại trừ khả năng họ biết được điều gì đó.

Sùng Minh nhớ đảo W đó, là dưới sự khống chế của một người.

Con người đó, là một tên què háo sắc.

Cứ nghĩ đến khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm Lục, đột nhiên Sùng Minh cảm thấy không đứng yên được,.

Vừa liên tưởng đến việc có người nhòm ngó khuôn mặt cuả Thẩm Lục, Sùng Minh lập tức cảm thấy thế giới của mình bị người khác soi mói.

Không được, anh phải theo đến đó!

Cho dù hiện giờ anh chưa tìm lại được ký ức, Thẩm Lục cũng tuyệt đối không được để người khác đụng chạm đến.

Tuyệt đối, không cho phép.

Có lẽ Thẩm Lục không bao giờ có thể ngờ tới, người mà anh muốn tìm kiếm, thật ra ngồi cùng một chuyến bay với anh.

Từ thành phố H đến đảo W, thật sự không phải là một khoảng cách quá gần.

Trong đó cần phải chuyển 3 lần máy bay, rồi chuyển hai lần xe đường dài, rồi lại ba lần đi cano, mới có thể đến nơi.

Nhưng mà, có Trình Thiên Cát tên lái xe già này, Thẩm Lục chỉ cần làm tốt việc đẹp như hoa là được rồi.

Hự hự, không sai đâu, đúng là đẹp như hoa đó.

Dung nhan tuyệt thế của anh, thật sự là đi đến đâu là khuấy động đến đó.

Bất luận là ở độ tuổi nào, bất luận là Quốc gia nào, bất luận là chủng tộc nào, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này của Thẩm Lục, toàn bộ lập tức bị anh hút hồn đến nỗi mất hồn mất vía.

Trên đường có người dám có ý đồ với Thẩm Lục, không phải Trình Thiên Cát giải quyết luôn đối phương, thì là vệ sĩ Hạ Nhật Ninh cử đi âm thầm bảo vệ giải quyết luôn, còn một số là Sùng Minh trực tiếp ra tay xoẹt một phát cho đối phương đi luôn!

Vì vậy, Thẩm Lục vác trên mình khuôn mặt giết nước hại dân này, thuận phong thuận thủy đi đến đảo W.

Đảo W, là một hòn đảo độc lập nằm ở vùng khí hậu nhiệt đới ấm áp, cách Quốc gia lân cận gần nhất cùng phải mấy trăm hải lý.

Với lại Quốc gia này vốn cũng chỉ to bằng cái lòng bàn tay, lại còn chịu sự ức hiếp của các Quốc gia xung quanh.

Vì vậy, nên cũng không mấy quan tâm đến hòn đảo này.

Mấy chục năm trước, có người đưa cho chính phủ một khoản tiền tài trợ, đổi lấy quyền sử dụng một trăm năm của hòn đảo nhỏ này, vì vậy đã hình thành vương quốc tình báo như hiện nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK