Khoảnh khắc hai người tìm được nhau, những tranh cãi trước đây, dường như chưa bao giờ xảy ra, họ ôm ngay lấy nhau, cứ thế khóc nức nở.
Khóc được một hồi, sau khi khóc đủ rồi, con dâu ông Tôn Thọ Trấn mới nhớ lại những chuyện xảy ra ban ngày, cô đẩy mạnh chồng mình ra, chỉ tay vào anh tức giận hét lên: “Tôi còn chưa tính số với anh đấy! Anh được đấy, anh có tiền rồi, là anh đi ra ngoài tìm gái! Coi như tôi đã nhìn rõ con người anh, tôi phải ly hôn với anh!”
Con trai ông Tôn Thọ Trấn, bụp một cái quỳ ngay xuống dưới đất ngay trước mặt vợ: “Vợ ơi, anh biết lỗi rồi! Anh thật sự đã biết lỗi rồi! Là do anh bị ma quỷ xui khiến! Vợ ơi, hãy cho anh thêm một cơ hội! Không bao giờ có lần sau nữa đâu! Anh đã đưa hết tất cả mọi thứ cho kẻ bắt cóc rồi, em xem, trên người anh không có một thứ gì nữa! Vợ ơi, khoảnh khắc em bị bắt cóc, anh mới hiểu rằng, em mới là tài sản lớn nhất của anh! Không có em, những thứ đó đều không có ý nghĩa gì nữa. Cuộc đời này của anh, có em bên cạnh là đủ rồi!”
Con dâu ông Tôn Thọ Trấn âm thầm chảy nước mắt, cô cứ như thế đứng im tại chỗ, không nói một lời nào.
Con trai ông Tôn Thọ Trấn ôm ngay lấy chân của vợ, anh không ngừng xin lỗi: “vợ ơi, chúng ta về nhà sống thôi. Anh không bao giờ làm lại những việc này nữa. Bố mẹ nói rất đúng, chúng ta bây giờ là hạnh phúc nhất. Là do anh, không nghe lời của bố mẹ, mới có cục diện như ngày hôm nay. May là, tội lỗi lớn này vẫn chưa hình thành, vợ ơi, anh thấy rất may mắn khi em vẫn ổn, nếu không suốt cuộc đời này anh cũng sẽ không thể an tâm. Vợ ơi, chúng ta về nhà thôi.”
Con dâu ông Tôn Thọ Trấn từ từ đưa tay lên kéo lấy chồng mình, cô kéo anh từ dưới đất dậy, rồi nói khẽ: ‘chuyện này, cũng trách em. Nếu không phải em quá tham lam, sao lại xảy ra những chuyện này chứ? Em cũng hiểu ra rồi. Tiền bạc đều là vật ngoài thân, có được một gia đình hạnh phúc, quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Chồng ơi, anh không ân hận thật chứ, lấy những tài sản đó đổi lấy em? Anh phải biết, chỉ cần anh có tiền, muốn có những cô gái xinh đẹp như thế nào cũng được. Dù sao em cũng không còn trẻ nữa, với lại, cưới nhau hai năm rồi, em vẫn chưa sinh được cho anh đứa con nào, thật sự anh không trách em chứ?”
Con trai ông Tôn Thọ Trấn không ngừng lắc đầu: “Vợ ơi, em là quan trọng nhất! Những thứ đó là cái gì chứ? Dù tiền có nhiều đến mấy, cũng không quan trọng bằng việc em ở bên anh! Bất luận tương lai chúng ta có con hay không, anh vẫn yêu em! Nếu không chúng ta nhận nuôi một đứa là được, vợ ơi, chúng ta về nhà thôi.”
Con dâu ông Tôn Thọ Trấn ra sức gật đầu, trong mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt: “Được, chúng ta về nhà thôi.”
Trên đường đi về, đường rất mấp mô, hai người ngã không ít lần.
Nhưng mỗi lần ngã, con trai ông Tôn Thọ Trấn đều dùng thân thể mình ôm lấy vợ, anh thà mình bị ngã, cũng cố không để vợ ngã.
Chính những hành động này của anh, cuối cùng cũng kéo lại trái tim của người vợ.
Hai người cứ như vậy nắm lấy tay nhau, loạng choạng đi về hướng đại lộ.
Đi được gần một tiếng đồng hồ, hai người gần như không còn một chút sức lực nào nữa.
Đến cuối cùng, họ gần như lê lết người đến đại lộ.
Vừa đúng lúc này, bên đường đột nhiên có đèn sáng lên.
Có một người từ từ bước ra từ trong bóng tối, vì ánh đèn ở sau lưng anh ta, vì vậy không nhìn rõ được dung nhan của người này.
Hai vợ chồng đang ngơ ngác, lúc này nghe thấy đối phương từ từ mở lời nói: “Hai người đã nghĩ kỹ chưa?”
Nghe thấy giọng nói này, hai người cuối cùng cũng phản ứng lại, cùng nhau nói cùng một lúc: “Là anh sao?”
Tiểu Xuân khẽ cười: “Là tôi. Tuy sự việc ngày hôm nay, chỉ là một thử thách, nhưng những thứ hai người muốn, tôi vẫn có thể tiếp tục cho hai người.”
Đến lúc này, hai vợ chồng cuối cùng cũng hiểu ra.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, hoàn toàn là người ta sắp xếp trước.
Là để thử thách hai người họ!
Hai người lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Mới có nửa ngày thời gian thôi, họ đã bị thử đến nông nỗi này.
Mất mặt quá!
Tiểu Xuân tiếp tục nói: “Biệt thự, siêu xe, quần áo hàng hiệu, túi sách hàng hiệu, vẫn có thể tặng cho hai người. Nếu đó là cuộc sống mà hai người mong muốn.”
Hai vợ chồng anh nhìn em, em nhìn anh, cùng nhau kiên định lắc đầu: “Không, chúng tôi không cần bất cứ thứ gì nữa! Chúng tôi muốn trở lại như trước đây!”
Tiểu Xuân cười lên: “Chính xác!”
Hai người cùng gật đầu: “Chính xác!”
“Không ân hận? Lỡ mất cơ hội này, không bao giờ có lại được nữa đâu.”
“Không bao giờ ân hận!”
Cuối cùng Tiểu Xuân cũng hài lòng cười rất tươi.
Sáng ngày hôm sau, vợ ông Tôn Thọ Trấn đang chuẩn bị đi làm, ông Tôn Thọ Trấn đột nhiên nói với bà: “Bà ơi, tôi đã xin phép hiệu trưởng cho bà rồi, ngày hôm nay bà không đi đâu hết nhé!”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn nhìn vào đồng hồ, rồi nói: “Ngày hôm nay không phải là cuối tuần, cũng không có chuyện gì, sao ông lại xin nghỉ phép cho tôi chứ?”
Ông Tôn Thọ Trấn tỏ ra hơi bí ẩn, ông nói: “Bà ơi, ngày hôm qua lúc tôi mua thuốc lá, trúng thưởng đấy! Phần thưởng là một bữa ăn miễn phí ở một hàng nhà khu nhà mình! Bà mau thay quần áo nhanh đi, chúng ta đi ăn cơm!”
Vợ ông Tôn Thọ Trấn vừa nghe nói đã rất vui mừng: “Thật không? Nhưng mà, chỉ là một bữa cơm thôi mà, cũng không đáng để xin nghỉ đâu! Chờ sau khi tôi lên lớp xong cũng được mà!”
Nói xong, vợ ông Tôn Thọ Trấn chuẩn bị ra khỏi nhà đi làm.
Ông Tôn Thọ Trấn sao có thể để bà đi được chứ! Ông đã xin nghỉ cho bà rồi mà!
“Ai ai ai, bà cũng là người sắp nghỉ hưu rồi, môn của bà là môn phụ, đổi với các thầy cô khác là được mà! Bữa ăn này là cơ hội không thể để mất được, mà mất đi là không bao giờ có lại nữa đâu!” Ông Tôn Thọ Trấn nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “với lại nữa, không phải bà cứ bảo tôi cai thuốc lá sao? Nghe nói thức ăn ở đó rất tốt cho phổi đấy. Nếu bà không đi, tôi cũng không đi nữa.”
Nghe ông Tôn Thọ Trấn nói vậy, bà lại lập tức hơi do dự: “Thôi cũng được. Tôi đổi lịch là được rồi. Ông già này đúng là, đã đến tuổi này rồi, còn như trẻ con vậy.”
Tuy bà cứ lẩm bẩm, nhưng vợ ông Tôn Thọ Trấn vẫn vui vẻ đi thay quần áo, hai người vừa đi vừa cười nói với nhau đến nhà hàng.
Hai người vừa ra khỏi nhà, lập tức có người báo cáo cho Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân chỉ đạo toàn bộ từ xa.
Anh muốn chỉ đạo một buổi lễ cầu hôn, thật là lãng mạn.
Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh, El, Thẩm Lục và Sùng Minh đều đã ở khách sạn xem truyền hình trực tiếp.
Những hình ảnh này, sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Ông Tôn Thọ Trấn dẫn vợ đến nhà hàng, bà lập tức hỏi ông: “Nhà hàng này làm ăn rất tốt đấy, phải đặt trước mới có chỗ. Tại sao lại trùng hợp đến thế, chúng ta vừa đến là có chỗ ngay?”
Ông Tôn Thọ Trấn cười hô hô trả lời: “Tôi đã gọi điện thoại đặt trước rồi đấy.”
Lúc này vợ ông Tôn Thọ Trấn mới không nghi ngờ gì, bà vui vẻ như một cô gái mới lớn, theo ông vào trong nhà hàng.
Ông Tôn Thọ Trấn đưa menu cho bà, vợ ông Tôn Thọ Trấn vừa nhìn vừa nói: “Sao lại đắt thế, hay là chúng ta không ăn nữa, hỏi xem phần thưởng này có thể đổi thành tiền mặt không?’
Ông Tôn Thọ Trấn trả lời với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Làm sao mà đổi được chứ? Đây là phần thưởng mà.”
“Đúng là được ăn thoải mái, không mất tiền chứ?” Vợ ông Tôn Thọ Trấn không yên tâm nên hỏi lại một lần nữa.