Trịnh Khắc Kỳ không dám hỏi những người khác muốn chọn món gì mà vội vàng chạy trối chết.
Mấy người học sinh đó nhận ra Hạ Thẩm Châu cố ý chỉnh Trịnh Khắc Kỳ nên lập tức che miệng cười thầm.
Ngu Vũ Mặc suy nghĩ một lúc, sau đó cô bé đứng dậy đi về phía Trịnh Khắc Kỳ.
Ngu Vũ Mặc vừa đi, Văn Gian Thanh vội vàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thẩm Châu rồi thấp giọng nói: “Tớ có tin tức, cậu có muốn nghe không? Liên quan đến Ngu Vũ Mặc Và Trịnh Khắc Kỳ đấy.”
“Không nghe.” Hạ Thẩm Châu trả lời một cách thản nhiên: “Cậu đừng nghe ngóng lung tung!”
Văn Gian Thanh tựa người vào sô pha rồi nói: “Không phải tớ lo cậu cắm đầu vào đó một cách mù quáng hay sao! Cậu còn nói tớ nữa. Chuyện mà cậu gặp phải cũng không khá hơn chút nào.”
Hạ Thẩm Châu không trả lời. Lúc này, Văn Gian Thanh nói tiếp: “Người của tớ nói với tớ rằng, mấy hôm trước, dì của Ngu Vũ Mặc đã đến cửa hàng bách hóa của ba Trịnh Khắc Kỳ để đáp ứng lời đề nghị. Nghe nói, Trịnh Khắc Kỳ đã nói chuyện với ba cậu ta, cho nên đã âm thầm quyết định giúp đỡ dì của Ngu Vũ Mặc. Hơn nữa, trước đó, Trịnh Khắc Kỳ đã đến nhà Ngu Vũ Mặc, cậu ta được tiếp đãi nhiệt tình lắm. Còn có một tin nữa là: “Nếu như cậu quyết định che dấu thân phận để qua lại với Ngu Vũ Mặc thì rất có thể cậu sẽ bị gia đình cô ấy phản đối kịch liệt. Bởi vì người trong gia đình Ngu Vũ Mặc đều ham phú phụ bần.”
Hạ Thẩm Châu vẫn im lặng: “Thật đáng tiếc! Ngu Vũ Mặc là một cô gái không tồi, phẩm chất và tính cách đều rất tốt. Đáng tiếc là cô ấy lại có một người mẹ không biết lý lẽ. Nghe nói, trước đây, lúc ba mẹ của Ngu Vũ Mặc lấy nhau, hình như mẹ của cô ấy cũng rất nghèo, họ kết hôn vì tình yêu. Song, không phải người đàn ông nào cũng biết trân trọng một người vợ nghèo hèn. Dễ nhận ra rằng ba của Ngu Vũ Mặc không phải là một người hiểu rõ ân tình là gì. Cưới vợ về nhà mà không biết trân trọng và bảo vệ, cũng không cố gắng kiếm tiền mà chỉ chờ đợi vào chút ít lương bổng của nhà nước.”
“Tớ còn nghe nói, lúc Ngu Vũ Mặc ra đời, nhà cô ấy rất nghèo. Mẹ của Ngu Vũ Mặc không có điều kiện tốt để chăm sóc cơ thể. Vì vậy, bà ấy có vẻ già hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Có lẽ vì đã phải chịu quá nhiều vất vả nên mẹ của Ngu Vũ Mặc mới phản đối cô ấy yêu một cậu nhóc nghèo hèn như cậu. Do đó, sau khi Trịnh Khắc Kỳ đến nhà Ngu Vũ Mặc, mẹ và dì cô ấy đã khuyên cô ấy rất nhiều, họ bảo cô ấy nên ở bên Trịnh Khắc Kỳ. Mà Trịnh Khắc Kỳ cũng chịu bỏ công sức. Cậu ta rất biết tính toán. Lúc dì của Ngu Vũ Mặc lâm vào bước đường cùng, cậu ta đã mời dì ấy đảm nhận một vị trí trong cửa hàng bách hóa của nhà cậu ta. Bây giờ, cả nhà Ngu Vũ Mặc đều cảm tạ ân đức của Trịnh Khắc Kỳ.”
Hạ Thẩm Châu bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu đúng là rảnh đến mức không có gì để làm nữa rồi. Tự nhiên lại chạy đi điều tra một chuyện nhàm chán như thế. Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Chúng tớ không thể đến với nhau được.”
“Tại sao lại không thể chứ? Vì Ngu Vũ Mặc là một người bình thường ư?” Văn Gian Thanh tỏ ra không đồng ý: “Vy Vy cũng là một người bình thường đấy?”
“Đây không phải là cùng một chuyện.” Hạ Thẩm Châu trả lời.
“Sao lại không phải cùng một chuyện chứ? Cậu có dám nói rằng cậu quan tâm đến Ngu Vũ Mặc giống như quan tâm những người khác không?” Văn Gian Thanh giơ tay vỗ vào vai Hạ Thẩm Châu: “Được rồi, đều là anh em trong nhà, cậu giả vờ với tớ làm gì chứ?”
“Mặc kệ cậu.” Mặc dù nói vậy nhưng ánh mắt của Hạ Thẩm Châu vẫn vô thức liếc về phía Ngu Vũ Mặc.
Bên này, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh lặng lẽ nói chuyện, Thẩm Tùng Tý không ngồi yên nữa, cậu dắt Farina đi ra ngoài ngắm vườn hoa.
Mặc dù vườn hoa của nhà Trịnh Khắc Kỳ rất bình thường, nhưng nhìn tổng thể thì cũng được.
Hai người đi bộ lòng vòng, Thẩm Tùng Tý bỗng nhiên nhìn thấy một cây tường vy vươn vào bên trong.
Thẩm Tùng Tý nói với Farina: “Cậu chờ tớ một chút.”
Không chờ Farina trả lời, Thẩm Tùng Tý đã chầm chậm nhảy lên, sau đó bám hai tay vào hàng rào sắt rồi lật người, khéo léo nhảy ra ngoài khu vườn.
Farina vội vàng chạy đến, cô bé thấy cậu đang lấy một cây kéo nhỏ ra để cắt cành hoa.
“Cậu làm gì thế?” Farina vội vàng hỏi.
“Xem này, đây là hoa tường vy, nó không giống với loại hoa tường vy trồng trong nhà đâu.” Thẩm Tùng Tý đã cắt một đóa hoa rồi đưa cho Farina.
Farina thực sự vừa mừng vừa lo!
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tùng Tý chính thức tặng hoa cho cô!
Mặc dù đó là hoa cắt trộm của nhà người khác.
“Tiểu Mạch thích hoa nhất! Vì thế, nhà bọn tớ trồng rất nhiều hoa.” Thẩm Tùng Tý giải thích: “Thực ra, loại tường vy này rất hiếm thấy trong thành phố, hầu hết những chủng loại tường vy mà chúng ta thấy đều đã được cải biến. Tớ cắt mấy đóa hoa cho Tiểu Mạch chơi!”
Farina hơi xúc động, cô bé hỏi: “Với cô gái nào, cậu cũng đối xử tốt thế này à?”
“Cũng không hẳn!” Thẩm Tùng Tý cúi đầu trả lời: “Trên thế giới này có nhiều cô gái như vậy, làm sao tớ đối xử tốt với tất cả được chứ?”
Đáy lòng của Farina lại trở nên ngọt ngào: “Vậy tại sao cậu cũng đối xử tốt với tớ như vậy?”
“Cậu là khách mà!” Thẩm Tùng Tý trả lời như thể đương nhiên.
“Nếu như tớ không phải là khách của cậu thì sao?” Farina cẩn thận hỏi.
“Vậy cũng là bạn bè!” Thẩm Tùng Tý tùy tiện trả lời.
“Nếu như không chỉ là bạn thì sao?” Farina vẫn chưa từ bỏ ý định, cô bé hỏi.
Thẩm Tùng Tý ngẩng đầu nhìn Farina bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Hả? Không chỉ là bạn bè, không phải cậu muốn làm em gái tớ đấy chứ?”
Farina suýt nữa thì dở khóc dở cười!
Sao cô lại thích một trên đầu gỗ như thế này chứ!
Sau khi hái hoa xong, Thẩm Tùng Tý leo vào theo cách cũ, cậu cười hì hì: “Cậu xem, cậu còn xinh hơn cả hoa!”
Nghe Thẩm Tùng Tý vô ý nói ra những lời tình cảm, đáy lòng Farina bỗng nhiên trở nên vừa nóng vừa lạnh, buồn vui xen lẫn.
Đến lúc nào thì tên đầu gỗ này mới có thể thật sự hiểu được tấm lòng của cô bé chứ!
Cô còn phải đợi bao lâu nữa thì cậu mới có thể mở mang đầu óc đây?
“Thẩm Tùng Tý.” Farina bỗng nhiên lên tiếng.
“Hả?” Thẩm Tùng Tý nhìn Farina bằng ánh mắt mờ mịt: “Sao thế?”
“Cậu đã từng thích ai chưa?” Farina ngước mắt nhìn Thẩm Tùng Tý
Thẩm Tùng Tý hơi xấu hổ mà gãi đầu!
“Cậu cũng thấy đấy, tớ không đẹp trai bằng Thẩm Châu, không tuấn tú như Gian Thanh, cũng không phóng khoáng như Thẩm Viễn, lại càng không đặc biệt như Đậu Đậu và Đinh Đinh...”
“Thích một người không liên quan gì đến những thứ đó cả.” Farina cắt lời Thẩm Tùng Tý, cô lên tiếng: “Tớ chỉ muốn biết, cậu có thích ai không thôi?”
“Có chứ.” Ánh mắt Thẩm Tùng Tý do dự, sau đó cậu trả lời.
Đáy lòng Farina nhói đau.
Bỗng nhiên cô cảm thấy rất ghen tị với cô gái đó!
Rốt cuộc là ai?
Là ai mà lại có thể khiến một người tùy tiện như Thẩm Tùng Tý động lòng chứ?
Thực sự không cam tâm!
“Thế sao cậu không thổ lộ?” Farina cố tình giả vờ hỏi một cách vô ý. Thực ra, đáy lòng cô đã loạn hết cả lên rồi.