Thẩm Hà và Joel đều không còn gì để nói.
Trên đường trở về, Joel nói với Thẩm Hà:” chuyện này, nỗi đau dai dẳng không bằng nỗi đau lập tức. Để cho Gian Thanh đau một lần như vậy, thật ra cũng là chuyện tốt. Đời người vẫn luôn có khó khăn, trắc trở, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Gian Thanh năm nay mới 16 tuổi, con đường phía trước vẫn còn dài. Khó khăn phía trước còn rất nhiều. Chỉ là trước đây mọi chuyện quá suôn sẻ rồi, lần này mới có phản ứng kích động như vậy.”
Thẩm Hà gật đầu, nghĩ đến lúc ở trong phòng, Joel nắm lấy tay mình, an ủi mình, mặt bỗng ửng đỏ lên.
Trải qua chuyện này, trong lòng Thẩm Hà nhẹ nhõm, thật sự đã bắt đầu hướng về phía Joel rồi.
Không chỉ vì Joel là anh trai, cũng bởi vì Joel rất dịu dàng và ấm áp, bù đắp cho tính khí nóng nảy của Thẩm Hà.
Người ta đều nói, trong tình yêu, hai người nhất định sẽ là bù đắp cho nhau.
Joel bình thường rất ít nói chuyện, đa số đều là Thẩm Hà nói, cậu chỉ im lặng lắng nghe.
Joel rất kiên nhẫn, không cần biết Thẩm Hà nói gì, cậu đều kiên nhẫn lắng nghe, sau đó nói ra cách nhìn và ý kiến của mình.
Những năm nay, đều là như vậy.
Những việc vụn vặt lúc nhỏ, hai người cãi nhau lèm nhèm, thật ra sớm đã nhen nhóm tình cảm rồi.
Chỉ là Thẩm Hà không chịu đối điện với cảm xúc của chính mình.
Bây giờ bí mật này đã bị vạch trần, trái tim Thẩm Hà,bản năng liền hướng về phía Joel.
Cho nên lần này tới thăm Văn Gian Thanh, Thẩm Hà không nói với Tư Nhiên, chỉ là cùng đi với Joel.
Thật ra, Thẩm Hà như vậy chính là đã tỏ rõ thái độ rồi.
Hai người lái xe chầm chậm trở về.
Trong thành phố điện ảnh chính là không thiếu người.
Đủ các tổ phim, đủ các đoàn phim, đủ các ngôi sao.
Từng đoàn phim qua lại không ngớt, luôn cảm thấy giống như là qua lại không ngớt giữa các không gian khác nhau vậy.
Joel đậu xe ở bên đường, nhẹ nhàng nói với Thẩm Hà:” Tiểu Hà.”
Thẩm Hà từ từ quay đầu nhìn Joel, bốn mắt nhìn nhau, lại đột nhiên im lặng.
Không biết có phải là càng quen thuộc, lại càng nhút nhát hay không.
Đến thời khắc này, trong lòng Joel có vô số lời muốn nói, lại không thể nói ra chữ nào.
Thẩm Hà cứ dịu dàng như vậy nhìn cậu, muốn đợi cậu nói ra những lới đó, nhưng mà cũng sợ đối phương nói ra những lời đó.
Thẩm Hà cứ mâu thuẫn như vậy.
Joel đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thẩm Hà, cơ thể từ từ hướng sát về phía Thẩm Hà.
Trái tim của Thẩm Hà, đột nhiên đập rất nhanh.
Cô không né tránh.
Cứ mặc cho Joel tiến lại gần, lại gần, càng lại gần hơn.
Đây là lần đầu Joel chủ động tiếp xúc với một người con gái, trong lòng anh cũng lo lắng không kém gì Thẩm Hà.
Nhưng mà dù có căng thẳng đi chăng nữa, anh đều muốn làm.
Anh không thể có bất cứ do dự nào.
Khuôn mặt của Joel càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, gần đến nỗi Thẩm Hà có thể nhìn thấy rõ lông mi của anh bởi vì căng thẳng mà đang run nhẹ.
Thẩm Hà cũng trở nên căng thẳng.
Thật sự anh ấy muốn hôn mình sao?
Thật sự muốn hôn sao?
Anh ấy lẽ nào không sợ ngất xỉu sao?
Anh ấy không phải là bị bệnh dị ứng với nước bọt sao?
Anh ấy thật ngọt ngào.
Thẩm Hà chỉ cảm thấy môi trên mềm xuống, tiếp theo đó đầu óc trống rỗng, tất cả suy nghĩ đều bay đi nơi nào hết rồi.
Nụ hôn này của hai người vừa không nhuần nhuyễn lại cứng nhắc, cả hai đều không có kinh nghiệm, nhưng mà lại không muốn từ bỏ, cứ vụng về như thế trải nghiệm.
Joel nhẹ nhàng vuốt mặt Thẩm Hà, cẩn thận, nghiêm túc hôn nhẹ.
Công chúa của cậu, quả nhiên ngọt ngào, xinh đẹp như trong tưởng tượng.
Xinh đẹp, ngọt ngào, làm cho cậu cứ như bị trúng độc, cả đời không thể từ bỏ được.
Lưng Thẩm Hà cứng đờ cứ ngồi ở đó, lúc lâu sau cũng không dám nhúc nhích.
Khoảnh khắc hai người tách ra, Thẩm Hà rõ ràng nghe thấy một câu nói đã chờ đợi từ lâu nhưng lại không dám nghe:” tiểu Hà, anh thích em, rất lâu rồi.”
Đôi mắt phượng của Thẩm Hà nhìn Joel, mặt của hai người đều đỏ như gấc.
Đều có chút xấu hổ, lại cũng đều rất dũng cảm.
“uhm.” Thẩm Hà lặng lẽ trả lời lại một câu.
Joel cứng đờ, lập tức liền mỉm cười:” vậy là em đồng ý rồi sao?”
Thẩm Hà không trả lời, chỉ là đỏ mặt cúi đầu.
Joel cũng rất nhanh trở về ghế lái, rất lâu không mở lời, tim đập rất nhanh.
Rất lâu sau đó, Thẩm Hà đột nhiên nhẹ nhàng nói:” Không phải anh nói, nếu tiếp xúc phải nước miếng của người khác sẽ bị hôn mê sao? Vậy anh vừa nãy lại.”
Thẩm Hà chưa nói xong, Joel liền nói:” Bởi vì em là sự tồn tại đặc biệt nhất! Trên thế giới này, anh chỉ không bị dị ứng với em! Hồi năm tuổi, khoảnh khắc em không cẩn thận đã hôn anh, anh liền biết, em chính là công chúa mà anh muốn tìm kiếm, đời này, kiếp này, anh chỉ hoàn toàn miễn dịch với em, những người khác, anh chỉ cần tiếp xúc một chút là sẽ bị hôn mê! Đây chính là duyên trời định!”
Nói xong, Joel lập tức quay qua nhìn Thẩm Hà, đáy mắt chứa đầy sự quyết tâm và khẳng định:” Tiểu Hà, anh yêu em 18 năm rồi. Sau này, anh vẫn muốn yêu em 80 năm nữa. Có được không?”
Nghe những lời tình ý ngọt ngào như vậy, trái tim Thẩm Hà đều mềm ra rồi.
Khoảnh khắc này, Thẩm Hà không thể không thừa nhận, cô thật sự thích Joel.
Cho dù Joel không phải là anh trai thần bí, cô bé cuối cùng vẫn sẽ thích Joel!
Mười tám năm lâu dài này, mười tám năm âm thầm bảo vệ này. Đủ để nói lên tất cả rồi.
Thẩm Hà đỏ mặt, một lúc lâu sau mới trả lời:” Em em em suy nghĩ đã.”
Joel mỉm cười dịu dàng, đáy mắt lại là tình thế bắt buộc:” Được, anh cho em thời gian suy nghĩ. Tiểu Hà, cái anh có chính là sự kiên nhẫn.”
Lúc Joel quyết tâm tỏ tình với Thẩm Hà, Vy Vy cũng luôn chăm sóc Văn Gian Thanh.
Đến buổi chều, Văn Gian Thanh cuối cùng cũng hạ sốt tỉnh lại rồi.
Vừa mở mắt đã thấy Vy Vy bưng tô cháo từ nhà bếp đi ra, Văn Gian Thanh ngay lập tức lên tiếng hỏi:” Chị tôi đâu?”
“Bọn họ đều về rồi.” Vy Vy bưng tô cháo đi tới, để lên cái bàn nhỏ trước mặt cậu, nói:” ăn chút gì đi. Cả ngày nay anh không ăn gì rồi, chắc là đói lắm rồi. Bác sĩ nói, sức khỏe anh vẫn rất tốt. Tiêm một mũi thuốc hạ sốt là đỡ hơn, sau đó ăn thanh đạm một chút, uống thuốc sẽ khỏi.”
“Tôi đang khỏe mạnh tại sao lại phát sốt chứ?” Văn Gian Thanh đưa tay sờ lên trán, vẫn là không hiểu.
Vy Vy giải thích:” Bác sĩ nói là tức giận công tâm.” (tức giận đến phát bệnh)
Văn Gian Thanh lập tức không nói gì.
Cậu đương nhiên biết tại sao lại tức giận rồi.
Tranh Tranh mấy ngày nay biểu hiện không bình thường.
Văn Gian Thanh coi như có tức giận cỡ nào, cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Huống hồ, bên cạnh còn có một Vy Vy xinh đẹp mỹ miều, luôn luôn cùng cậu trò truyện giải buồn.
“Hôm nay thật sự cảm ơn cô. Nếu như không có cô, chắc tôi rất thảm rồi.” Văn Gian Thanh nói với Vy Vy:” Trên người tôi không có tiền, có lẽ ngay cả tiền chích thuốc cũng không thể trả được. Đúng rồi, tốn nhiều tiền như vậy, sau này tôi sẽ trả cô.”
Vy Vy lắc đầu nói:” Tôi không có trả tiền. Là chị của cậu trả toàn bộ chi phí chữa bệnh. Thậm chí còn đưa cho tôi một ít tiền, nhờ tôi chăm sóc cho anh.”