Sử Hiểu Yến gật đầu như giã tỏi: “Được được được, trong lòng tôi cũng thấy thoải mái. Mà tóm lại là mấy người định cho tôi bao nhiêu tiền đây? Các người đã giàu như vậy thì cho thêm cô gái đáng yêu này một ít đi?”
“Xin hỏi cô đáng yêu chỗ nào chứ?” Thẩm Hà không khỏi làm động tác muốn ói: “Cái khuôn mặt trang điểm đậm này của cô có liên quan gì tới đáng yêu sao?”
Sử Hiểu Yến sờ khuôn mặt mình, không tán thành: “Sao lại thế được? Đẹp mà!”
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển không còn gì để nói.
Thẩm Hà khoát tay, có người đưa chi phiếu cho cô.
Thẩm Hà viết một con số trên tờ chi phiếu, xé ra đưa cho Sử Hiểu Yến: “Mười bảy tỷ quá nhiều, một cô gái như cô mang theo nhiều tiền như vậy rất bắt mắt, cẩn thận bị người ta để ý tới, sau đó bắt cóc tống tiền! Đến lúc đó thì cô sẽ đáng yêu thật rồi!”
Sử Hiểu Yến nhìn con số viết trên đó, mười bảy tỷ rưỡi!
Cô ta cũng thấy thỏa mãn rồi!
Cô ta cầm tờ chi phiếu hôn thật mạnh một cái, nói: “Cám ơn, cám ơn! Tôi sẽ đi rút biễu ngữ lại!”
Cất chi phiếu đi, Sử Hiểu Yến vui vẻ đi rút lại biểu ngữ.
Vu Tiểu Uyển chỉ biết lắc đầu trong im lặng, nói với Thẩm Hà: “Không ngờ phong cách của cô ta là như thế.”
“Bất ngờ đúng không? Thực ra lúc đầu tớ cũng rất bất ngờ!” Thẩm Hà cũng cạn lời: “Từ sau hôm tớ đi gặp cô ta, tớ liền thay đổi hết mọi ấn tượng! Cũng thật khó cho cô ta! Vài lần giãy giụa trong ranh giới sa đọa, đến lúc này còn có thể giữ được một phần trong sáng, cũng là hiếm thấy. Cô ta có rất nhiều khuyết điểm: Tham lam, ham vinh, lười nhác, không có ý chí, nhưng cũng có ưu điểm, ví dụ như thức thời, lanh lợi, dám yêu dám hận. Cô ta biết có nói dối thế nào trước mặt chúng ta thì cũng không có tác dụng, nên mới dứt khoát nói mục đích của mình ra, cũng có thể coi là đáng yêu!”
Vu Tiểu Uyển gật đầu một cái: “Quả thực là khác với những kiểu mà chúng ta tiếp xúc trước đó.”
“Đó là bởi vì từ nhỏ cô ta đã sống trong cảnh long đong, loại người nào cũng gặp rồi, vậy nên cũng luyện được năng lực đi với bụt thì mặc cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy. Cô ta biết điều trước mặt chúng ta, nhưng trước mặt người khác thì chưa chắc đâu.” Thẩm Hà dùng một câu để khái quát: “Nếu không, cô ta đã bị người ta ăn ngay cả xương cũng không còn rồi.”
Vu Tiểu Uyển gật đầu: “Đúng vậy, nghĩ kĩ ra thì cuộc sống của cô ta cũng chẳng dễ dàng gì.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy một bóng người nhao ra từ cầu thang thoát hiểm.
Còn chưa lao tới trước mặt thì đã bị vệ sĩ của Thẩm Hà chặn lại!
Thẩm Hà nhìn kĩ lại, cô cười lên: “Hay lắm, kịch hay của ngày hôm nay lên sân khấu rồi! Vị này chính là người mà Sử Hiểu Yến thích, Hồ Phi.”
Vu Tiểu Uyển ngẩng đầu nhìn sang, thấy một chàng trai khôi ngô đang bị chặn lại ở cách đó mấy mét, ngơ ngác nhìn về phía mấy người bọn họ.
Mà lúc này, Sử Hiểu Yến cũng đã thu hết biểu ngữ lại rồi, trở về thì thấy Hồ Phi tới!
Trên khuôn mặt của Sử Hiểu Yến hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Anh tới đây làm gì?”
Hồ Phi ngơ ngác nói: “Sử Hiểu Yến, bao giờ bệnh điên của cô mới khỏi?”
Thẩm Hà bảo vệ sĩ buông Hồ Phi ra, lúc này Hồ Phi mới bước tới nói với Sử Hiểu Yến: “Cô gây chuyện đủ chưa?”
“Tôi gây chuyện thì liên quan gì tới anh? Có phải tôi tỏ tình với anh đâu!” Sử Hiểu Yến nói, mí mắt cũng không nâng lên: “Chuyện của tôi không cần anh phải lo, dù sao anh cũng không lo được. từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ quấn lấy anh nữa, anh hài lòng chưa? Sau này tôi sẽ rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt của anh nữa, anh có vui không?”
“Tôi...” Hồ Phi lập tức nghẹn họng.
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển ngồi một bên xem kịch.
Sử Hiểu Yến ném những biểu ngữ vừa thu lại xuống đất, nhíu mày nói: “Anh tìm tôi làm gì? Chẳng phải hôm đó anh đã nói với tôi rõ rồi à? Cho dù tôi có làm gì anh cũng sẽ không chấp nhận tôi. Tôi đã chấp nhận thực tế rồi, anh còn đến trước mặt tôi làm gì? Tôi có nợ gì anh đâu.”
Nói một hồi, bỗng Sử Hiểu Yến cảm thấy phiền muộn.
Sử Hiểu Yến rút một hộp thuốc lá trong túi ra, rút một cây thuốc ra rất thuần thục. Ngay lúc cô ta chuẩn bị hút thì chợt nhớ tới ở đây còn có hai vị công chúa đế quốc Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển, vì vậy lại cất đi.
Thẩm Hà mở miệng nói: “Nơi này là sân thượng, gió lớn, không bay tới đây được, muốn hút thì cứ hút đi.”
Nghe Thẩm Hà nói vậy, Sử Hiểu Yến mới kẹp lấy một cây, thuần thục châm thuốc.
Cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, thành thạo như một kẻ nghiện thuốc có kinh nghiệm phong phú.
Có rất nhiều chuyện, khóc một lần là đủ rồi.
Hồ Phi nói lắp bắp: “Tôi không có ý đó, hôm nay cô làm bừa quá, như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy, cô có biết không?”
“Vậy thì liên quan gì tới anh?” Sử Hiểu Yến không ngừng thở ra khói, khói trắng lượn lờ, khiến khuôn mặt cô ta cũng trở nên mơ hồ.
“Cho dù tôi từ chối cô thì tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô sa ngã được!” Hồ Phi kích động tới mức đỏ bừng mặt.
“Thế thì anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ không sa ngã đâu. Tôi đã chuẩn bị được một khoản tiền, tôi có thể sống rất tốt.” Sử Hiểu Yến gãi đỉnh đầu, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền mạnh một cái để dập tắt tàn thuốc, nói: “Vậy nên anh có thể đi được rồi.”
Nghe Sử Hiểu Yến nói vậy, ánh mắt của Hồ Phi lóe lên vẻ mất mát, khẽ mở miệng: “Ờ...”
Hồ Phi từ từ xoay người đi.
Giây phút mà Hồ Phi xoay người đi, Sử Hiểu Yến bỗng ngẩng đầu, nước mắt cứ thể lăn dài trên mặt cô ta.
Cô ta khóc trong im lặng. Hồ Phi hoàn toàn không hay biết Sử Hiểu Yến ở phía sau đã nước mắt nhạt nhòa.
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển cũng ngồi thẳng lên nhìn tiến triển.
Mặc dù tình cảm của họ không liên quan gì tới mình, nhưng Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển vẫn không khỏi thổn thức!
Thẩm Hà rất muốn nhắc nhở Hồ Phi để hắn quay lại nhìn những giọt nước mắt của Sử Hiểu Yến, liệu anh ta có thay đổi quyết định không?
Mặc dù xuất thân của Sử Hiểu Yến hơi thấp, nhưng thân phận của Hồ Phi cũng không phải quá cao.
Cho dù hai người không quá mức xứng đôi, nhưng chênh lệch cũng chẳng đáng mấy.
Nếu Sử Hiểu Yến đồng ý thoát khỏi chốn phong trần, bằng lòng thay đổi bản thân, bằng lòng làm một người bình thường, có lẽ bọn họ cũng có cơ hội chăng?
Thấy Sử Hiểu Yến leo lên sân thượng của trung tâm thương mại, nói là anh ta lo lắng Sử Hiểu Yến sẽ quấn lấy anh ta, thì phải nói là sợ Sử Hiểu Yến nghĩ quẩn thì đúng hơn.
Còn tại sao lại sợ...
Vậy thì chỉ có trong lòng anh ta là rõ ràng.
Vu Tiểu Uyển không khỏi nói nhỏ giọng: “Sao hai người kia cứng đầu như vậy?”
Thẩm Hà thờ dài một tiếng.