Chuyện của Triệu Văn Văn đã qua rồi, quả thật trên mạng lại im hơi lặng tiếng.
Có Phùng Mạn Luân và Hạ Nhật Ninh cùng ra tay, không ai dám bàn tán đến chuyện của Thẩm Thất nữa.
Cứ như vậy Thẩm Thất lặng lẽ trải qua mấy ngày cuộc sống bình yên.
Mạc Thu mỗi ngày đều đến Cảnh Hoa trang viên một lần, vì vậy cuộc sống và công việc của Thẩm Thất cũng coi là thuận lợi.
Rồi đến giữa tháng, Lưu Nghĩa đến chơi.
Lưu Nghĩa vừa tới, đã mang đến một tin giật gân: Từ Vân Khê và Lưu Vân sắp tổ chức lễ phục hôn.
Thời gian gầy đây, hai người đốt lại ngọn lửa tình yêu, sau một thời gian nghỉ tuần trăng mật, vậy là họ quyết định phục hôn.
Tin này, giật gân thật đấy.
Vì vậy, Từ Vân Khê và Lưu Vân quyết định tổ chức lễ phục hôn ở Song Vân Sơn Trang.
Thẩm Thất nhớ Song Vân Sơn Trang, đó là một ngôi biệt thự nằm ở lưng chừng núi, nó không quá rộng, nhưng được rang trí rất đẹp mắt.
Biệt thự này là Lưu Vân mua tặng Từ Vân Khê.
Giờ tổ chức lễ phục hôn ở đó, quả thật là rất có ý nghĩa.
Nghe nói bố mẹ nuôi sắp phục hôn, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều dơ hai tay tán thành!
Ngày tổ chức lễ phục hôn được định vào ngày tết Đoan Ngọ.
Bây giờ là tháng ba âm lịch, cách tết Đoan Ngọ cũng chỉ còn hơn một tháng.
Vừa xinh vừa xinh.
Lưu Nghĩa cười hi hi nói: “bố mẹ tớ lần này phục hôn, đã mời không ít người đấy. Biết sao đây, người quen của họ quá nhiều. Nhưng mẹ nói, sẽ để riêng cho chúng ta một bàn, nói là để chúng ta thoải mái. Dạo này các cậu nhiều việc phiền muộn quá, hãy nhân cơ hội này, nghỉ ngơi một chút đi.”
Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “anh tán thành.”
Thẩm Thất cười nói: “bố mẹ nuôi quay lại với nhau chuyện lớn như vậy, tất nhiên là chúng ta phải đến chung vui rồi. Đúng rồi, Tiểu Nghĩa, bao giờ chúng ta qua đó thì hợp lý?”
Lưu Nghĩa nghĩ một lúc, nói: “không cần sớm quá đâu, hai người cứ sắp xếp công việc đã. Cuối tháng 4 chúng ta qua đó là được. Mấy ngày hôm nay Nhất Phi cũng rất bận, tớ ở bên anh ấy mấy ngày để xử lý nốt mấy việc đau đầu kia đã.”
Ừ, đúng là Văn gia có một đống việc đau đầu.
Giờ Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi đã xác, định ổn định tình cảm với nhau, hai người cũng bắt đầu chăm lo cho nhau.
Thấy mọi người đều tìm được bạn đời của mình, Thẩm Thất thấy rất vui.
Lưu Nghĩa lại nói tiếp: “Tiểu Thất, thời gian này tên nào đã mù mắt mà lại nhằm vào cậu thế?”
Thẩm Thất lắc đầu: “tớ cũng không biết nữa. Có lẽ là vì tớ dễ bắt nạt?
Hạ Nhật Ninh nói: “thời gian này thì khá là yên tĩnh, hay là, chúng ta qua sớm một chút coi như đi thư thái đầu óc. Mấy ngày này, cứ ở rú trong nhà, cũng sắp điên lên rồi chứ? Anh xử lý nhanh mấy việc trong tay, việc công ty em cũng sắp xếp ổn thỏa đi, chắc Mạc Thu phải vất vả hơn rồi. Chờ sau khi cô ấy kết hôn với anh hai, sẽ cho nghỉ thêm mấy ngày, coi như là bù lại cho họ!”
Lưu Nghĩa vỗ tay cười ha ha nói: “hay hay hay, ý tưởng này rất hay! Mùa này, cây lá đỏ bên đó đều nở hoa hết rồi, chúng ta qua đó rồi ở thêm mấy ngày.”
Vậy là, chuyện này đã được chốt xong.
Mấy ngày sau, Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất, Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa, Phạm Thành Phạm Ly đều ngồi máy bay trực thăng đến thành phố P.
Thẩm Hà và Thẩm Duệ phải ngoan ngoãn đi học, nên không thể đi theo được.
Thẩm Lục mất liên lạc trong thời gian gần đây, chỉ có cách một thời gian lại gửi một đoạn clip về, báo tin cho gia đình biết anh vẫn an toàn.
Bên đó đang nội chiến, nguồn điện thiếu thốn, vì vậy đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Vì vậy, Thẩm Hà và Thẩm Duệ giao cho biệt thự Hạ gia trông nom chăm sóc.
Mấy ngày này, cuộc sống của Phạm Thành Phạm Ly hình như dễ chịu hơn.
Vì bố mẹ Phạm Thành Phạm Ly lại đánh nhau rồi!
Họ cứ đánh nhau, là Phạm Thành Phạm Ly lại thoải mái hơn rất nhiều.
Vì chỉ cần họ đánh nhau, là sẽ không có thời gian quan tâm đến chuyện của hai anh em. Vì vậy trong thời gian này, sẽ không có ai ép họ đi xem mặt nữa.
Vì vậy, vừa lên máy bay, Phạm Thành Phạm Ly đã rất sung sướng.
Họ luôn mồm hỏi Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, muốn nhận món quà gì trong hôn lễ.
Dù sao, tính theo ngày còn chưa đến ba tháng nữa, là tổ chức hôn lễ rồi, cũng đến lúc phải chuẩn bị quà rồi.
Thẩm Thất cười trả lời: “không cần đâu, chúng ta đã làm bạn bao nhiêu năm rồi, hai anh đến dự, là em vui lắm rồi.”
Phạm Thành Phạm Ly cười híp mắt nói: “không được đâu! Quà thì chắc chắn phải có rồi! Ừ, nếu hai người đều không nghĩ ra, vậy chúng tôi sẽ tự lo liệu.”
Hạ Nhật Ninh cười nói: “được đấy, hai người cứ tự lo liệu đi.”
Văn Nhất Phi không vui nói: “chúng tôi cũng sắp đính hôn rồi đấy! Chúng tôi quyết định rồi, lễ đính hôn và lễ kết hôn tổ chức vào cùng một ngày!”
Phạm Thành Phạm Ly nhìn Văn Nhất Phi một cái, lờ anh đi luôn, rồi quay sang cười với Lưu Nghĩa nói: “Tiểu Nghĩa, đến lúc đó các anh cũng có quà cho em đấy!”
Lưu Nghĩa vui vẻ cười nhe răng: “được ạ!”
“Này này này, hai người này! Tại sao lại cho người khác, mà không phải cho tôi! Không công bằng!” Văn Nhất Phi lập tức kêu lên.
Phạm Thành liếc anh một cái nói: “vậy anh trả lại tất cả những thứ thắng của chúng tôi hồi nhỏ đi!”
Văn Nhất Phi lập tức nói: “thế không được, không trả!”
“Thế nên, không có phần của anh thôi!” Phạm Ly ngửa tay ra, với vẻ mặt như kiểu anh làm gì được tôi chứ.
Mọi người xung quanh lập tức cười ồ lên.
Máy bay hạ cánh xuống thành phố P, Từ Vân Khê và Lưu Vân đã chờ sẵn ở sân bay đón mọi người.
Thấy các con đến đông đủ, Từ Vân Khê rất vui, bà gạt luôn chồng sang một bên, ôm Thẩm Thất hôn lấy hôn để.
Đúng vậy, bà đến là chủ yếu để đón Thẩm Thất.
“Mẹ nuôi, chúc mừng mẹ!” Thẩm Thất ôm mạnh Từ Vân Khê một cái.
“Đồng hỷ đồng hỷ.” Từ Vân Khê cười rất tươi nói: “Tiểu Thất, bụng con đã có động tĩnh gì chưa?”
Thẩm Thất hơi đỏ mặt: “vẫn chưa có ạ. Chuyện này, không phải muốn có là có ngay được.”
Từ Vân Khê cười híp mắt nói: “không vội không vội, các con còn trẻ mà.”
Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “mẹ nuôi nói đúng đấy, sau này con sẽ cố gắng hơn ạ!”
Mặt Thẩm Thất lại càng đỏ hơn.
Lưu Vân chào hỏi con rểi: “các con đều muốn ở khu cây lá đỏ đúng không?”
Phạm Thành Phạm Ly nói: “đúng đấy ạ, bên đó cảnh đẹp. Với lại, chúng con sợ làm phiền cô chú thể hiện tình cảm với nhau!”
Từ Vân Khê lấy hai viên hạt rẻ, mỗi tay một viên gõ vào đầu Phạm Thành Phạm Ly: “hai đứa ế này không thấy ngại à mà còn dám nói!”
Mọi người được một phen cười nức nở.
Lưu Vân nói: “đi nào, chú đưa các con qua đó.”
Một lần nữa trở về khu cây lá đỏ, nơi này vẫn tươi mới như ngày nào.
Trước khi họ đến, đã cho người quét dọn sạch sẽ, thay hết toàn bộ thảm và đồ dùng rồi.
Phong cách trang trí vẫn như trước, dù sao đây vẫn là nhà của Thẩm Tử Dao, họ cũng không dám thay đổi nhiều quá.
Ngày hôm đó mọi người ăn cơm ở khu cây lá đỏ, ăn xong rồi đến ven hồ câu cá, Thẩm Thất tinh mắt phát hiện xung quanh có thêm rất nhiều kiến trúc.
“Mới có mấy ngày thôi, sao lại có thêm nhiều kiến trúc vậy?” Thẩm Thất không kìm nổi hỏi: “con nhớ lần trước lúc con đến, ở đây còn rất nhiều đất trống mà!”
“Đúng vậy, tự nhiên sau tết có một đám người đến, họ lấy được giấy phép của chính phủ, rồi xây không ít biệt thự nhỏ ở đây. Nhà này xây nhanh lắm, hình như là người có vốn mạnh đầu tư vào, vì vậy trong một tháng đã xây lên toàn bộ. Nhưng mà, hình như đến bây giờ vẫn không có người đi lại mấy. Dù sao, nơi này quá hẻo lánh, cũng chỉ có dân nghệ sĩ như Tử Dao mới thích ở đây thôi. Đa số người, đều chê chỗ này không thuận tiện.” Lưu Vân giải thích.