Rúi ra ríu rít
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người lại cùng nhau ra bến bus đón xe đi học.
Nhưng khi vừa đến trường liền nghe thấy một thông tin không tốt cho lắm: Mộ Tiểu Vũ bị ngã.
Buổi tối hôm qua khi tan học, Mộ Tiểu Vũ không về cùng với mọi người, mà ở lại lớp tập luyện với mấy bạn học.
Một vũ công chuyên nghiệp như Mộ Tiểu Vũ, lại không chê phòng học của trường Nhị Trung đơn giản, mà dạy cho mọi người những động tác cơ bản.
Không biết có phải là do sơ ý hay không, một bạn học nữ thấy động tác nhảy múa lên cao của Mộ Tiểu Vũ rất đẹp cũng muốn thực hiện giống như vậy một lần.
Kết quả là, lực bật của cô chưa tốt, trong lúc nhảy lên, cơ thể không kiểm soát được, lúc cơ thể rơi xuống không may dẵm lên chân của Mộ Tiểu Vũ!
Mộ Tiểu Vũ a một tiếng sau đó ngã khuỵ xuống đất.
Mấy bạn học đều bị doa cho sợ hãi, mau chóng đưa Mộ Tiểu Vũ đi bệnh viện, sau khi kiểm tra một chút bác sĩ trẩn đoán chân của Tiểu Vụ bị bong gân, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.
Nghe nói chấn thương xương khớp phải nghỉ ngơi 100 ngày.
Nghỉ ngơi 100 ngày!
Đối với một người coi vũ đạo là mạng sống như Mộ Tiểu Vũ thì quả là tiếng sét giữa trời quang.
Mấy người bạn học ở đó cũng bị dọa cho run sợ, đem hết số tiền mang theo trên người lấy ra cũng không đủ để trả tiền thuốc cho Mộ Tiểu Vũ.
Cuối cùng, vẫn là Mộ Tiểu Vũ tự mình trả tiền thuốc còn thiếu. như vậy mới có thể xuất viện.
Mộ Tiểu Vũ bị thương, vì thế những hoạt động mà hai lớp bàn bạc đều không thể nào thực hiện được rồi.
Với lại, bởi vì chuyện mà Mộ Tiểu Vũ bị thương, Từ Vân Khê đã trực tiếp gọi điện cho Văn Gian Thanh, nhờ anh phụ trách chăm sóc cho Mộ Tiểu Vũ.
Nghe được tin này, Văn Gian Thanh vô cùng khó xử.
Vy Vy căn bản là đang bắt đầu muốn chốn tránh anh, bây giờ lại bảo anh đi chăm sóc Mộ Tiểu Vũ, thì chẳng phải là chưa hết nỗi khổ này thì đã đến nỗ khổ khác sao.
Thẩm Viễn lập tức lườm Thẩm Mạch một cái, Thẩm Mạch lúc này mới phản ứng lại lấp tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Từ Vân Khê: “Bà ngoại Từ”
“Haizz, Tiểu Mạch nhà bà gọi điện đến đấy à! Tiểu Mạch tìm bà có chuyện gì không?” Từ Vân Khê đối với sự làm nũng của Tiểu Mạch vô cùng yêu thích! Từ sau khi Thẩm Hà lớn lên, thì trái tim thiếu nữ của Từ Vân Khê đều đặt hết lên người Thẩm Mạch.
“Bà ngoại, bà bảo một người đàn ông chân toàn là lông lá như Gian Ca đến chăm sóc Tiểu Vũ chẳng phải là thêm phiền phức hay sao! Con đã gọi điện cho cô rồi, cô nói sẽ lập tức cho người có chuyên môn sang để chăm sóc Tiểu Vũ.” Thẩm Mạch lại nói tiếp: “Bà ngoại bà đừng lo lắng cho Tiểu Vũ quá, vẫn còn có con mà.”
Bà ngoại Từ nghe Thẩm Mạch nói vậy, liền cười ha hả nói: “Được được được, có Tiểu Mạch nhà bà ở đây, bà ngoại không sợ! Vậy được rồi, Tiểu Hà đã cho người đếm thì cứ như vậy đi! Nhưng mà Gian Thanh mặc dù không đến trực tiếp chăm sóc Tiểu Vũ, nhưng mà vẫn phải thường xuyên sang thăm con bé, biết chưa.”
“Con biết rồi mà! Vậy Tiểu Mạch không làm phiền bà ngoại nữa, con chào bà!” Tiểu Mạch ngọt ngào nói.
Sau khi Thẩm Mạch tắt điện thoại cả 3 người Hạ Thẩm Châu, Văn Gian Thanh và Thẩm viễn đều vui mừng phấn khởi giơ ngón cái lên tán thưởng.
Thẩm Viễn tự hào xoa đầu cô em gái nhỏ của mình: “Tiểu Mạch nhà chúng ta càng ngày càng thông minh! Cuối cùng cũng biết cách để bảo vệ anh trai rồi!”
Tiểu Mạch cười hihi vui vẻ cả khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý.
Văn Gian Thanh lập tức chạy tới ôm lấy Tiểu Mạch xoay một vòng nói: “Em gái quả là một vị thần hộ mệnh! Đợi sau khi anh và chị Vy Vy của em ở bên nhau rồi, bọn anh sẽ trả ơn em thật tốt.”
Nghe thấy vậy Thẩm Mạch lại càng phổng mũi, cô bé cười híp mắt vô cùng đắc ý nói: “Vậy thì anh cố gắng lên nhé!”
Hạ Thẩm Châu lại nói: “Được rồi, bây giờ mọi người ai có việc bận thì cứ đi đi. Gian Thanh đi thì không được thích hợp cho lắm, vậy thì để tôi đi.”
“Này này, gọi thêm cả Ngu Vũ Mặc nữa ” Văn Gian Thanh kéo tay Hạ Thẩm Châu nói: “Cậu ấy là bí thư học tập cũng là đại diện của học sinh Nhị Trung, nên cô ấy cũng nên đi thăm Tiểu Vũ một chút.”
Hạ Thẩm Châu gật đầu đáp: “Tớ biết rồi.”
Vừa dứt lời, đã thấy Ngu Vũ Mặc vội vàng đi tới, nhìn thấy mấy người đứng ở đó liền nói: “Tớ nghe nói tối hôm qua Mộ Tiểu Vũ bị ngã? Tớ là đại diện học sinh Nhị Trung, cũng nên đi qua thăm bạn ấy một chút.
Thẩm Viễn cũng lên tiếng: “Chúng tớ cũng vừa nói về vấn đề này! Chúng tớ đều có việc bận không thể đến thăm bạn ấy được, như vậy cũng tốt cậu đi cùng với Thẩm Châu đến thăm. ”
Ngu Vũ Mặc chuyển anh mắt qua nhìn Hạ Thẩm Châu, thấy anh có vẻ như không có ý định từ chối, trái tim bỗng đưng đập mạnh một nhịp: “Vậy cũng được.”
Những người khác cứ thế từng người rời đi.
Ngu Vũ Mặc từ từ định thần lại rồi mới nói: “Nghe nói bây giờ Mộ Tiểu Vũ đang ở trường Hồng Nghệ, bây giờ chúng ta đi thẳng qua đó.”
“Được” Hạ Thẩm Châu gật đầu nói: “Đi thôi, trước tiên đi cổng trường học một chuyến. Đã đi Trường học Hồng Nghệ thì không thể đi tay không mà đến được.”
“Á? À!” Ngu Vũ Mặc liền vội vàng chạy theo Hạ Thẩm Châu đến trước cổng trường. trước cổng trường học có một quán bán trái cây. Lúc này cũng không phải giờ có đông khách qua lại, mà trái cây buổi sáng đều rất tươi ngon.
Hạ Thẩm Châu đã đích thân chọn một ít trái cây, sau đó chọn một chiếc túi giấy, nhờ nhân viên cửa hàng đóng gói giúp.
“Trả cô.” sau khi thanh toán tiền cho số trái cây đó, cậu cùng với Ngu Vũ Mặc đi vào trường. Lúc đứng trước cổng trường, Hạ Thẩm Châu như một nhà ảo thuật lôi từ đang sau ra một túi trái cây đưa cho cô.
Ngu Vũ Mặc lung túng nhận lấy túi hoa quả từ tay Hạ Thẩm Châu: “Vừa rồi sao mình không nhìn thấy cậu mua thêm hoa quả?”
“Lúc đóng gói tớ lấy ở đó ra một ít” Hạ Thẩm Châu Nháy mắt nói: “Buổi sáng cậu đến vội vàng như vậy, chắc là quên chưa ăn sáng phải không?”
Mắt Ngu Vũ Mạc đỏ lên nói: “Sao cậu biết...?” Thật mất mặt, chuyện này mà cũng bị người khác phát hiện.
Hạ Thẩm Châu nhẹ nhàng mỉm cười: “Tớ đoán vậy” Nhưng thực ra câuk không nói là đã nghe thấy bụng cô kêu.
“Đi thôi” Hạ Thẩm Châu đi trước, Ngu Vũ Mặc đi đằng sau trong tay cầm một túi chôm chôm to, Ngu Vũ Mặc lại không nỡ bo vào mồm ăn mất.
Đây có lẽ là món quà đầu tiên mà Hạ Thẩm Châu tặng cho cô.
“Cho cậu” Một cốc nước đậu nóng hổi đột nhiên giơ ra trước mặt Ngu Vũ Mặc.
“A?” Ngu Vũ Mặc giật mình ngẩng đầu nhìn Hạ Thẩm Châu.
“Nếu như không thích ăn trái cây, vậy thì uống một cốc nước đậu đi, hương vị rất được.”
Ngu Vũ Mặc Chậm chạp nhận lấy, hoá ra anh ta tưởng rằng cô không thích ăn hoa quả nên mới không ăn...
Ngu Vũ Mặc bỏ trái cây vào trong túi, rồi lần lấy cốc sữa đậu trên tay Hạ Thẩm Châu uống một ngụm nhỏ.
Sao vậy nhỉ?
Vì sao nước đậu hôm nay lại ngon đến như vậy nhỉ?
Ngọt đến tận trong tim vậy.
Ngọt đết mức Ngu Vũ Mặc muốn nói một câu: cứ cho là Hạ Thẩm Châu thực sự là một đứa trẻ trong một gia đình nghèo đi chăng nữa, chỉ cần cậu ta cũng thích mình, thì mình nhất định sẽ không để ý!
Hai người cứ như vậy không nói lời nào, cả đoạn đường đền trường Hồng Nghệ không khí thận trầm mặc. So với những trường cấp 2 thì trường Hồng Nghệ thất sự quá khoa trương rồi!
Bời vì là một trường nghệ thuật!
Vì thế cái quan trọng nhất chính là đẹp!
Cho dù là cảnh quan hay là cach bố trí phòng học, đều là dự vào nhiệm vụ làm
Nổi vật vẻ đẹp của ngôi trường, hoa cỏ ở đây đều được cắt tỉa thành hình những mĩ nữ đang nhảy múa.