"Chẳng phải chỉ là một cô nhóc thôi sao, không có gì đâu. Sau khi trở về đất liền, để xem anh trừng trị cô ta thế nào! Anh không dám động đến đám người giàu có, quyền thế. Chứ cô nhóc kia thì không thành vấn đề!" Lão trọc phú vỗ ngực cam đoan.
Lúc này, Gia Cát Du Du mới đổi giận thành vui, cô ta làm nũng lão trọc phú: "Anh vẫn là người đối xử tốt nhất với em. Đúng rồi, lần này, anh đã ra ngoài mấy ngày rồi, thế anh nói với vợ anh thế nào?"
"Nói cái gì chứ! Bà vợ của anh thì quản sao được chứ." Lão trọc phú tự tin: "Cô ta muốn quản anh cũng không quản nổi! Anh đã cho cô ta ăn mặc đầy đủ rồi, lại còn muốn quản anh à? Mơ đi! Một người đàn ông thành công thì có ai mà không năm thê bảy thiếp ở bên ngoài chứ? Cô ta đã có tuổi rồi, vóc dáng cũng không đẹp nữa, gương mặt cũng nhăn nheo, dựa vào cái gì mà anh cứ phải để ý đến một mụ đàn bà già chứ? Em vẫn tuyệt hơn nhiều! Tốt hơn bà vợ già của anh về mọi mặt!"
Lão trọc phú vừa nói vừa nhéo má Gia Cát Du Du.
Da dẻ căng bóng của một thiếu nữ khiến hắn thèm nhỏ dãi.
Đáy mắt của Gia Cát Du Du nổi lên một tia bực bội, nhưng vì người nhà, vì tiền đồ phía trước nên không thể không giả vờ nịnh hót: "Đúng thế, đúng thế. Nhưng mà, chuyện này cũng rất khó nói. Giám đốc của bọn em cũng rất tốt số, tổng giám đốc Hạ chưa bao giờ có một người phụ nữ nào khác. Đã nhiều tuổi rồi mà vẫn hấp dẫn như thế."
"Có thể có bao nhiêu người giống tổng giám đốc Hạ chứ?" Lão trọc phú cũng không thể không thừa nhận Hạ Nhật Ninh rất chung thủy với vợ của mình. Nhiều năm nay, đừng nói đến scandal tình ái, chỉ cần có cơ hội là tổng giám đốc Hạ sẽ thể hiện tình yêu với vợ mình ngay.
Con cái đã lớn như thế rồi mà ngày nào cũng thắm thiết với chủ tịch, chắc là say mất rồi.
"Vì vậy, đàn ông tốt vẫn tồn tại." Gia Cát Du Du nhớ về Thẩm Duệ một cách say mê. Cậu giống y như tổng giám đốc Hạ! Nếu lấy được cậu thì tốt quá! Cô đã thích cậu từ lúc còn bé rồi mà...
"Đang nghĩ về người đàn ông nào khác ư?" Lão trọc phú thấy Gia Cát Du Du rất nhập tâm nên lập tức nhéo cô một cái đầy thô lỗ.
Gia Cát Du Du bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cô hơi bực mình mà nói: "Anh phiền phức quá đấy! Em còn có thể nhớ ai được chứ?"
"Ôi ôi, tức giận rồi à?" Lão trọc phú còn chưa chơi chán nên vẫn cố nhẫn nhịn cơn tức giận của Gia Cát Du Du.
Gia Cát Du Du xem đồng hồ rồi nói: "Được rồi, em phải về rồi. Tối nay em muốn về nghỉ ngơi. Bằng không, nếu bị Cung Tử Á phát hiện, cô ta nhất định sẽ tố cáo! Dù sao, hôm nay em cũng đã mắng cô ta trước mặt mọi người."
"Sao đi sớm thế?" Lão trọc phú quyến luyến hỏi: "Ngày mai lại đến nhé!"
"Em biết rồi!" Gia Cát Du Du vội vàng sửa sang lại quần áo, nhân lúc còn tối cô nhanh chóng quay hề hòn đảo nhỏ.
Nhìn bóng lưng của Gia Cát Du Du, đáy mắt lão trọc phú hiện lên một tia khinh miệt.
Chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi mà.
Lúc Gia Cát Du Du về đến nơi, Cung Tử Á đã bận bịu việc riêng của mình ở trong phòng rồi.
Gia Cát Du Du làm như không xảy ra chuyện gì, cô thu dọn một chút, sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Trong lúc toàn bộ thành viên đang tăng ca, đang cố gắng mà Gia Cát Du Du vẫn ngủ được, đúng là một nhân tài.
Cung Tử Á cũng lười để ý đến cô, làm xong việc của mình, cô mới đi vào toilet để vệ sinh cá nhân.
Lúc đi qua giường của Gia Cát Du Du, ánh mắt Cung Tử Văn lơ đãng quét qua người cô rồi bỗng nhiên dừng lại trên cổ.
Vết đỏ đỏ kia...
Gia Cát Du Du sẽ không...
Cung Tử Á không dám nghĩ thêm nữa.
Quá đáng sợ!
Chắc cô ta không điên đến thể đâu nhỉ?
Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ?
Cung Tử Á không quan tâm đến Gia Cát Du Du nữa, sau khi rửa mặt xong, cô nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi.
Cuộc chiến đấu ngày mai vẫn phải tiếp tục!
Nhoáng một cái đã mấy ngày trôi qua!
Chiến lược quảng bá của tổ quảng cáo đã được tung ra. Hiệu quả bước đầu cũng không tệ.
Bắt đầu có người chú ý đến chuyện trên đảo rồi.
Sau đó, đám học sinh tự tay sơn cả hòn đảo này thành một tấm biển quảng cáo khổng lồ.
Chỉ cần ngồi trên máy bay thì có thể thấy cả hòn đảo nhỏ này chính là một biển quảng cáo.
Sáng kiến này do Thẩm Hà đưa ra và mọi người cùng nhau hoàn thành.
Tất cả mọi người đều tham gia, vì vậy nên ai cũng có cảm giác đạt dược thành tựu.
Các bậc phu huynh đều nhìn thấy những biểu hiện của bọn trẻ.
Trong đáy lòng mọi người đều hiện lên sự vui mừng!
Biểu hiện của bọn trẻ đúng là quá xuất sắc.
Chậc, chỉ có mỗi Gia Cát Du Du là ngoại lệ.
Hình như người nhà của Gia Cát Du Du không quan tâm lắm đến chuyện thành tích của cô ta như thế nào.
Dù sao thì gia đình của Gia Cát Du Du cũng không có tài sản gì cần phải thừa kế, vì vậy, có thể kiếm tiền hay không không quá quan trọng. Chỉ cần sau này lấy được một người đàn ông thành đạt là được rồi!
Vì thế, gia đình của Gia Cát Du Du bình tĩnh đến lạ thường.
Nhìn thấy mọi người cố gắng như thế, Thẩm Duệ lại đưa ra đề tài phụ thứ hai: Dùng ba mươi tư triệu tiền vốn để thu hút một trăm vị khách du lịch đến đảo tham quan.
Đề tài phụ vừa được đưa ra thì đám học sinh ồ lên.
Gia Cát Du Du không nhịn được mà oán trách: "Đề bài đầu tiên đã đủ khó rồi, sao chủ tịch còn phải thêm đề tài phụ chứ? Đúng là dày vò người khác một cách quá đáng mà!"
Có một học sinh đứng bên cạnh nói: "Thương trường như chiến trường, nó thay đổi trong nháy mắt. Chủ tịch làm như thế cũng không có gì đáng trách cả."
Những học sinh khác cũng gật đầu theo: "Đúng thế, đúng thế. Chủ tịch đang kiểm tra năng lực ứng biến của chúng ta đấy! Sau này chúng ta phải tiếp nhận sản nghiệp của gia đình, có rất nhiểu chuyện sẽ không thuận theo như những bước đi mà chúng ta đã tính toán. Sẽ có rất nhiều chuyện đột ngột xảy ra, rất nhiều rào cản và mâu thuẫn. Chủ tịch đã rất hết lòng vì chúng ta rồi. Chủ tịch cho chúng ta nhiều kinh nghiệm thực tiễn tuyệt vời như thế, vậy nên chúng ta phải cố gắng nắm bắt lấy cơ hội để chứng minh bản thân."
"Đúng!"
"Đúng thế!"
"Chính là vậy!"
Đám người xung quanh cũng phụ họa theo.
Chỉ có Gia Cát Du Du là vẫn đang oán trách: "Các cậu đều có gia sản để thừa kế, nhưng tớ thì chẳng có gì cả. Trái lại, tớ chỉ cần xinh đẹp là được, sau này lấy một người chồng giàu có để làm thiếu phu nhân là tốt rồi!"
Những học sinh khác đều cười ồ lên.
Mọi người đều lắc đầu rồi thở dài, Gia Cát Du Du không hề biết trân trọng điều kiện và cơ hội tốt như vậy. Thế mà còn vọng tưởng làm thiếu phu nhân. Làm thiếu phu nhân nhà giàu dễ như thế à?
Thẩm Thất là phu nhân của nhà họ Hạ, cũng là chủ tịch hội đồng quản trị của S.A và kiêm luôn cả vị trí giám đốc học viện quý tộc Duệ Hà! Hơn nữa, trong tay cô còn nắm rất nhiều cổ phiếu của nhà họ Hạ.
Ở đâu ra một người không có bản lĩnh gì mà có thể làm thiếu phu nhân hoặc là phu nhân nhà người ta chứ?
Cô Gia Cát Du Du này thật là, còn không bằng những học sinh bình thường nữa!
Bây giờ, xem ra những học sinh dân thường còn nghiêm túc, chịu khó và nỗ lực hơn nhiều, họ nắm được tất cả những cơ hội mà họ có thể nắm lấy, giống như đói học vậy.
Phải biết rằng, những thứ học được ở đây đều là những kiến thức mà cho dù có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng không học được!
Cho dù sau này họ không làm việc cho những gia tộc này cũng có thể tùy tiện tìm một công ty lớn để tìm kế sinh nhai.
Vì vậy, ai lại bỏ qua cơ hội tốt như thế này chứ?
Đặc biệt là Cung Tử Á, cô hận không thể dùng cả hai mươi tư giờ trong ngày để học!
Nhìn người ta rồi lại nhìn Gia Cát Du Du, đúng là khác nhau một trời một vực.