Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những chuyện cũ này của cô, trừ Farina ra không ai biết hết.

Nhưng hôm nay không biết tại sao bỗng nhiên lại nói ra với Thẩm Mạch.

Có lẽ là vì cô gái này thật sự rất đơn thuần, không phải giả bộ, vì thế trong lòng không có gánh nặng gì. Cũng có lẽ là vì nhìn thấy Thẩm Tùng Tý vì cuộc hẹn hò của Farina mà ghen, nên thấy hơi xúc động.

Trên thế giới này, mỗi người đều có nỗi bất đắc dĩ và nỗi khổ riêng của mình.

Nhưng, nếu không có những nỗi bất dắc dĩ và nỗi không đó thì vẫn phải tiếp tục sống.

Chỉ là những thứ này ẩn trốn trong lòng mình, tuy nói ra rồi nhưng tâm tình cũng không thoải mái chút nào, ngược lại càng nặng trĩu thêm vài phần.

Rất nhiều chuyện không phải cứ nói hết ra là có thể nhẹ bớt đi.

Có lúc, mỗi một lần thổ lộ ra hết chính là một lần linh hồn tăng thêm một quả cân.

Vy Vy trở mình, lưng quay về phía sau người của Thẩm Mạch đang ngủ say, cố sức nhớ lại hình dáng của mẹ mình.

Nhưng cô càng cố sức, ký ức lại càng mơ hồ.

Cô bỗng nhiên nhớ ra bản thân mình vậy mà trước nay chưa từng có một bức ảnh nào của mẹ...

Trong phòng bên cạnh, Hạ Thẩm Châu cùng Văn Gian Thanh vừa cùng nhau uống bia, vừa nói chuyện.

“Mẹ nuôi sẽ phản đối việc hai người đến với nhau, một chút cũng không ngạc nhiên, được chứ?” Hạ Thẩm Hà đem cái lon bia đã uống hết, trực tiếp ném tới thùng rác, mở miệng nói: “Mẹ nuôi không tán thành việc bà ngoại buộc cậu và Mộ Tiểu Vũ ở cũng một chỗ, cậu nên thỏa mãn đi. Còn nữa, cậu rốt cuộc có biết rõ về Vy Vy không?”

“Biết.” Văn Gian Thanh lặng lẽ trả lời.

“Cậu biết được bao nhiêu?” Hạ Thẩm Châu truy hỏi.

“Tớ và anh rể biết được hết toàn bộ tư liệu về cô ấy.” Văn Gian Thanh rầu rĩ trả lời: “Tớ biết nguyên nhân mà cô ấy luôn trốn tránh tớ, cũng biết nguyên nhân mà mẹ tớ không ủng hộ bọn tớ đến với nhau. Mẹ tớ nói, nếu là bọn tớ của mười năm sau, bà sẽ không phản đối. Bởi vì bọn tớ lúc đó đã có khả năng chịu đựng. Còn hiện tại, bọn tớ qua yếu ớt, không chịu đựng nổi sức nặng của tình yêu.” Hạ Thẩm Châu gật gật đầu, nói: “Biết thì tốt rồi. Tớ hôm nay cũng vừa mới biết những chuyện này của Vy Vy. Nói thật, tớ không ngờ cảnh đời của Vy Vy lại phức tạp như vậy. Lúc trước, chỉ cảm thấy cô gái này hình như đang cất giấu rất nhiều tâm sự, sự tươi tắn bên ngoài chỉ là để che giấu những chuyện thê lương sau đó. Lúc tớ biết ba cô ấy họ Đới, tớ thực sự rất bất ngờ.”

“Quả thực... rất bất ngờ.” Hạ Giản Thanh buồn rầu, uống một ngụm bia, nói: “Lúc trước khi người khác nói với tớ mệnh mỏng hơn giấy, tớ còn cảm thấy quái đản. Nhưng chuyện của Vy Vy khiến tớ bỗng nhiên hiểu được hàm ý của câu nói này. Chả trách cô ấy thiếu cảm giác an toàn như vậy, còn tớ lại không thể cho cô ấy đủ cảm giác an toàn. Nhưng bảo tớ từ bỏ Vy Vy như thế này, tớ thực sự không làm được.”

“Cho nên?” Hạ Thẩm Châu hỏi: “Cậu định tiếp tục kéo dài như vậy?”

“Kéo chứ.” Văn Gian Thanh bất đắc dĩ trở lời: “Tớ hiện tại sẽ tiếp tục cho tới khi Vy Vy thực sự có lòng tin với tớ, sau đó đẩy nhanh tốc độ, trưởng thành sớm một chút, sớm chống đỡ với mọi chuyện lớn nhỏ của gia đình, khiến mẹ tớ nhìn thấy tớ đã thực sự trưởng thành, thực sự chín chắn, có thể đội trời đạp đất giống như anh Thẩm Duệ, đến lúc đó, chắc không phản đối nữa đâu?”

“Được thôi.” Hạ Thẩm Châu vỗ vỗ vai của Văn Gian Thanh, nói: “Giống cái kiểu đẳng cấp quái vật của anh tớ, quả thực không dễ đâu.”

“Vậy còn cậu? Cậu và Ngu Vũ Mặc... đừng có nói với tớ là cậu không có cảm giác gì với cô ấy nhé. Lời nói kiểu này cậu đã nói mấy vạn lần rồi.” Văn Gian Thanh nói: “Cô ấy hình như điều kiện gia đình cũng không quá tốt, hơn nữa mấy ngày này có chút mất hồn mất vía, cậu quyết định không đi quan tâm một chút?”

“Cậu vẫn cứ nên quan tâm đến chuyện của mình cho tốt đi.” Hạ Thẩm Châu cười ha ha, nói: “Chuyện của tớ, lúc nào tuột khỏi đường ray chứ?”

Văn Gian Thanh lắc đầu nói: “Hạ Thẩm Châu, cậu nghe đây, cậu sớm muộn gì cũng có ngày vì tình yêu, vì một cô gái mà hồn bay phách lạc như tớ. Không tin, đợi mà xem.”

“Được rồi, được rồi. Không nói nữa, ngủ sớm đi.” Hạ Thẩm Châu mỉm cười, nói: “Chuyện có lớn đến đâu cũng sẽ qua đi.”

“Được thôi.” Văn Gian Thanh bất đắc dĩ nói: “Tớ sẽ đợi để xem cái ngày cậu vì tình mà khốn khổ.”

Hạ Thẩm Châu không nói gì, đứng lên rời khỏi phòng.

Ra đến bên ngoài, Hạ Thẩm Châu kết nối với điện thoại của Thẩm Hà.

Lúc này Thẩm Hà đang ở Úc.

Nhận được điện thoại của em trai, Thẩm Hà vẫn rất kiên nhẫn.

“Sao thế?” Thẩm Hà hỏi qua điện thoại: “Muộn thế rồi còn chưa ngủ sao?”

“Chị, có phải chị cũng biết bối cảnh của Vy Vy không?” Hạ Thẩm Châu mở miệng nói: “Mẹ nuôi hiện tại không đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ, chị thấy chuyện này thế nào?”

“Cũng không phải là không đồng ý, chỉ là lo lắng bọn họ hiện tại chưa có xác định gì.” Thẩm Hà giải thích nói: “Chị và mẹ nuôi đã nói chuyện qua với nhau về chuyện này rồi. Bối cảnh xuất thân của Vy Vy quá phức tạp, nếu nhiều tuổi hơn một chút có thể không có chuyện gì. Nhưng hiện tại tuổi còn quá nhỏ, rất dễ không định tính được, bất cứ lúc nào đều có thể bộc phát các loại khả năng. Thẩm Châu, em đặc biệt gọi điện thoại cho chị, là có ý kiến gì sao?”

“Chị, giúp Giản Thanh một chút đi.” Hạ Thẩm Châu quả nhiên đối với anh em tốt của mình có chút mềm lòng, nhịn không được mà xin Thẩm Hà giúp đỡ: “Bà ngoại Từ và mẹ nuôi nghe lời chị nhất. Chị giúp cậu ấy một phen đi. Em tiếp xúc với Vy Vy mấy ngày nay, cô ấy rất tốt, hiểu chuyện hơn người cùng tuổi, còn chăm chỉ chịu khó hơn người cùng tuổi nữa. Hiện tại tuy bọn em còn nhỏ, nhưng bọn em đều sẽ trưởng thành mà. Nhưng, nếu cái giá phải trả cho sự trưởng thành là hi sinh người mình thích, vậy mất nhiều hơn được rồi.”

Thẩm Hà cười khẽ: “Chị sẽ cân nhắc. Chờ chị hết bận chuyện ở Úc rồi nói.”

“Ừ, chị, chị ở Úc phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé.” Hạ Thẩm Châu lại bắt đầu dùng hình thức cưng chiều chị gái: “Trong tay mà không có tiền thì nói với em một tiếng, tiền trong tay em đều chưa tiêu.”

“Biết rồi.” Thẩm Hà nói: “Chuyện lần trước mua cái bến tàu, bị ba giáo huấn một trận, ra lệnh cho chị không được đòi tiền các người nữa. Haizz...”

Hạ Thẩm Châu cười hì hì: “Biết rồi, lần tới sẽ lén lút cho. Không để ông ấy biết đâu. Còn nữa, lần tới đừng mua bến tàu ở những khu có biến động nữa, em rất lo lắng. Lần tới muốn mua thì phải mua cái cho tốt, nhà chúng ta không thiếu tiền...”

Hạ Thẩm Châu bla bla nói rất nhiều, giọng nói của Thẩm Hà trong điện thoại rất ôn nhu, tốt đẹp nói không nên lời.

Ánh trăng rất đẹp, đời người cũng còn có nhiều khả năng.

Vậy cùng nhau nỗ lực nhé.

Một đêm cứ thế mà trôi qua.

Ngày hôm sau, lúc ngủ dậy, vẻ mặt của tất cả mọi người người như đều rất tự nhiên.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, có một số chuyện, quả thực đã thay đổi.

Ví dụ Thẩm Tùng Tý và Farina...

Tuy dáng vẻ của hai người đều đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đến tên ngốc cũng nhìn ra, khoảng cách giữa hai người đã chính thức tỏ rõ, đã rất rất gần rồi.

Bữa sáng là do đầu bếp trong nhà đưa qua.

Lý do là vì sau khi Thẩm Thất tình cờ biết bữa sáng của bọn họ đều là mua từ bên ngoài, đã trực tiếp hạ lệnh bữa sáng phải ăn đầy đủ. Sau đó liền sai người trong nhà ngày nào cũng làm bữa sáng đưa đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK