Thẩm Hà phì cười: “Dọa anh thôi! Với lại thứ này còn chưa biết là thật hay giả nữa là!”
Thẩm Duệ đeo bao tay vào, cẩn thận chạm vào đồ gốm, sau đó dùng kính lúp để quan sát một lúc, mới nói: “Xem qua kiểu dáng và niên đại quả thực giống với tác phẩm của lưu vực sông Hồng. Nhưng cụ thể có phải là đồ thật hay không, tôi không thể phán đoán. Thứ này cần có chuyên gia và những thiết bị chuyên dụng để xác định. Nghe nói, đồ gốm làm bằng tay vào thời kỳ đó đều khá thô ráp, sao cậu lại kiếm được thứ này vậy?”
“Chẳng phải là tôi yêu ai yêu cả đường đi sao.” Eddie khẽ giải thích: “Tôi muốn hiểu thêm về văn hóa của các người, mới có thể...”
Mới có thể ở bên cạnh Thẩm Hà.
Mới có thể xứng với một người tài giỏi như cô ấy...
Mới có thể để các người chấp nhận tôi...
Mới có thể có chủ đề để nói chuyện với cô ấy...
Mới có thể ở bên cạnh cô ấy một cách hòa hợp giống như các người...
Những lời này, đang trào dâng trong lòng Eddie nhưng cậu không nói ra.
Nhưng Thẩm Duệ lại hiểu.
Những người khác cũng hiểu, chỉ có mình Thẩm Hà không hiểu. Thẩm Hà vẫn cười vui vẻ, nói: “Có phải anh muốn hiểu hơn về văn hóa của chúng tôi, rồi sau này cắm rễ ở đất nước của chúng tôi không? Bây giờ có rất nhiều người đang cắm rễ ở nước chúng tôi đấy! Từ đó có thể thấy, sức hấp dẫn của nước ta cũng lớn ra phết!”
Hoàng tử Joel và Vu Tiểu Uyển không khỏi lấy tay lau mồ hôi, sau đó nhìn Eddie bằng ánh mắt đồng tình.
Lẽ nào Thẩm Duệ có thể trắng trợn đẩy em gái ruột của mình ra làm bia đỡ đạn sao. Vậy thì tấm bia đỡ đạn này đúng là khó vượt qua!
Khuôn mặt Eddie cứng đờ.
Được rồi, cậu có thể hiểu mà.
Công chúa nhỏ vẫn luôn ngờ nghệch như vậy.
Dù sao trên đời này, chẳng có ai vừa được tỏ tình đã vui sướng ôm trầm lấy người khác, nói rằng cuối cùng cũng có người tỏ tình rồi.
Thẩm Hà nhìn vẻ mặt bất lực của những người khác, cô không khỏi sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Tớ nói gì không đúng sao?”
Những người khác chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ còn có thể nói gì nữa!
Sau đó mọi người liền nói chuyện xoay quanh đồ gốm chưa rõ thật giả kia.
Tuy Thẩm Hà rất ngờ nghệch trong chuyện tình cảm, nhưng về phương diện văn hóa cô vẫn rất am hiểu.
Điều này Thẩm Hà được lây từ thói quen tốt của Thẩm Thất. Từ nhỏ Thẩm Hà đã học rất chắc, hơn nữa Thẩm Thất có thời gian liền đưa Thẩm Thất đi tham dự những buổi triển lãm để tìm hiểu lịch sử. Vì thế, kiến thức về văn hóa cổ đại của Thẩm Hà rất sâu rộng.
Nghe Thẩm Hà giảng giải những kiến thức lịch sử trước kia, thực sự rất mới mẻ và thú vị.
Buổi trưa, có người đưa cơm trưa đến, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.
Ăn cơm xong, mọi người nghỉ trưa một lúc rồi đi cưỡi ngựa.
Trường đua ngựa của nhà Eddie không to lắm nhưng cũng đủ để chơi vui vẻ.
Vì có ít người, không đủ để chơi đánh bóng ngựa, nên mọi người đành cưỡi ngựa trên đồng cỏ để hóng gió.
Thẩm Hà khoác trên mình bộ đồ cưỡi ngựa đỏ rực như một vầng mặt trời nhỏ, rực rỡ khiến người khác không nỡ rời mắt.
Khoảng một tiếng sau, có người đến báo cáo, sắp đến giờ diễn ra buổi tiệc, đã đến lúc đi chuẩn bị.
Lúc này Eddie mới gọi Thẩm Hà lại, bảo cô đi thay quần áo trước.
Sau khi Thẩm Hà cưỡi con tuấn mã chạy hết hai vòng, mới lưu luyến nhảy xuống ngựa.
Nếu như không vì buổi tiệc này thì cô không muốn kết thúc nhanh chóng như vậy.
Con ngựa cô cưỡi rất đáng yêu! Rất nghe lời cô.
Bộ lông đỏ rực, rực rỡ giống như bộ đồ cưỡi ngựa trên người cô, quả thực vô cùng xinh đẹp.
Vu Tiểu Uyển kéo Thẩm Hà đi về: “Dù sao cậu cũng ở nước E mấy ngày, đến lúc đó quay lại chơi tiếp là được!”
Thẩm Hà nghĩ cũng phải.
Dù sao công việc của anh trai quan trọng nhất.
Đây là thời điểm quan trọng liên quan đến việc anh trai có thuận lợi lấy Tiểu Uyển về nhà không!
Mình không thể gây ảnh hưởng đến anh trai.
Nghĩ vậy, Thẩm Hà cũng không buồn bực nữa, vui vẻ quay về thay quần áo.
Đợi Thẩm Hà thay đồ xong, thì khách khứa mà Eddie mời tới cũng lần lượt đến.
Đa số đều đến vì Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Bởi vì biết nhà họ Hạ muốn đầu tư ở thành phố E, nên bọn họ đều đến kết thân trước.
Ai không biết địa vị tài chính của tập đoàn Hạ Thị trên trường quốc tế chứ?
Người thừa kế nhà họ Hạ đến cả rồi, lần đầu tư này diễn ra rất chóng vánh.
Còn có người đến vì Thẩm Hà, bởi vì công chúa nhỏ nhà họ Hạ thực sự rất nổi tiếng trên ở nước ngoài.
Không biết có bao gia tộc âm thầm để mắt tới cô!
Cưới được cô đồng nghĩa với việc có một chỗ dựa vững chắc.
Những người có quyền thế nhất thế giới đều vậy xung quanh cô.
Các bậc trưởng bối của cô, ai cũng là người có quyền thế ngút trời.
Vì vậy, người trong giới thượng lưu đều rỉ tai nhau, ai lấy được Hạ Thẩm Hà thì người đó sẽ có được cả giang sơn này.
Dựa vào sự cưng chiều của thân thích nhà họ Hạ, thì bọn họ càng không muốn từ bỏ ý định lấy Thẩm Hà làm vợ.
Quả nhiên, bọn họ vừa đến liền sửng sốt vì vẻ đẹp của Thẩm Hà.
Công chúa nhỏ này thật sự quá rực rỡ!
Quả thực khiến người khác không nỡ rời mắt khỏi cô.
Thẩm Duệ và hoàng tử Joel nhanh chóng gia nhập vào nhóm đàn ông, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển thì ngồi cùng mấy cô gái, giới thiệu qua lại.
Eddie là người mở tiệc nên cậu rất bận rộn.
Trong bữa tiệc có một cô gái, hốc mắt sâu hút, khuôn mặt tròn trịa, tướng mạo điển hình của người nước E.
Cô ta vẫn luôn nhìn Eddie.
Khi cô ta nhìn thấy Eddie chạy đến lấy lòng Thẩm Hà, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ mất mát và ghen tỵ.
Người hồn nhiên như Thẩm Hà hoàn toàn không phát hiện ra, nhưng Vu Tiểu Uyển lại nhìn thấy ánh mắt đó.
“Cô là tiểu thư gia tộc Hasen sao?” Vu Tiểu Uyển hỏi cô gái có đôi mắt sâu hút và khuôn mặt tròn trịa: “Cô rất thân thiết với Eddie?”
Tiểu thư Hasen thu lại ánh mắt đang nhìn Thẩm Hà, thấy Vu Tiểu Uyển hỏi, cô ta không giám khinh thường, vội vàng trả lời: “Vâng thưa công chúa Ina.”
“Tôi nhớ là gia tộc Hasen làm mảng nhập khẩu đường trắng và xuất khẩu gỗ, đúng không?” Vu Tiểu Uyển cười nói: “Tôi rất ít khi ở trong nước, nên không nhớ rõ một số tình hình trong nước. Ngành sản xuất đường trắng trong hai năm gần đây không mấy khởi sắc, bị thị trường Đông Nam Á cạnh tranh rất gay gắt. Nhưng ngược lại, ngành nhập khẩu gỗ lại rất khá, nhưng cũng phải cẩn thận đó. Dù sao nguồn tài nguyên cũng có hạn, phải chú trọng bảo vệ môi trường và khai thác hợp lý.”
Nghe thấy Vu Tiểu Uyển nói như vậy, trong nháy mắt sắc mặt của tiểu thư Hasen trở nên trắng bệch.
Vu Tiểu Uyển đang nhắc nhở cô ta rằng gia tộc Hasen đang ngày càng sa sút.
Với địa vị của gia tộc Hasen thì cô ta hoàn toàn không có tư cách đến tham dự buổi tiệc này.
Nhưng buổi tiệc không thể chỉ có đàn ông mà không có phụ nữ!
Nếu không, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển phải làm thế nào?