"Đại tỷ tỉnh rồi, đại tỷ thật sự là đã tỉnh rồi!" Một trong nhưng nhó tì đã hét lên.
Rất nhanh, một cơn tiếng bước chân từ đằng xa vang lên.
Thẩm Hà cũng cảm thấy có người đang tới gần, cô ấy muốn đứng dậy, nhưng mà cơ thể hoàn toàn không nghe sai khiến, chỉ có thể chuyển động tròng mắt, chờ đối phương tiếp cận tới đây.
Quả nhiên, một giây sau, một người phụ nữ có một khuôn mặt nếp nhăn mang theo tướng hung sáp tới, một vẻ mặt chê bai mà nhìn thoáng qua Thẩm Hà, hừ một tiếng, nói: "Tiểu tiện nhân này quả nhiên là mạng lớn! Vậy mà còn chưa chết đi!"
Nói xong, thì đi qua một bên rồi.
Lúc này, có một gả đàn ông già nua mở miệng nói: "Nếu như tiểu Hà còn sống, tôi đây làm bác trai đấy, thì không thể bỏ mặc."
Người đàn bà chanh chua có tướng hung, ngay sau đó kêu lên: "Tôi mặc kệ! Tôi nói cho ông biết, ông nếu dám đem lương thực ở trong nhà đưa cho nhỏ đó ăn, tôi sẽ cùng ông thực hiện chế độ ly hôn!"
Người đàn ông kia quả nhiên là thở dài một tiếng, gõ gõ nõ điếu ở trong tay, lặng im được một hồi rồi quay người đi ra rồi.
Chờ hai người kia sau khi rời khỏi, mấy nhóc tì kia lúc này mới mang theo nước mắt nước mũi mà bu lại, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn lấy Thẩm Hà: "Đại tỷ, đại tỷ, tỷ sẽ không bỏ lại chúng đệ mà mặc kệ chăng?"
Thẩm Hà cảm thấy một cơn đau đầu.
Đây đều là cái gì cùng cái gì a!
Thời gian nhoáng một cái, đã trôi qua ba ngày.
Thẩm Hà cuối cùng cũng có thể khó khăn mà bước xuống đất rồi.
Khi cô thấy rõ cái thế giới này ở trước mắt, cô cảm thấy cả trái tim cũng trở nên u ám rồi.
Cô giơ tay lên, nhìn xem cái ngón tay kia không khác gì như chân gà, sau đó sờ sờ gương mặt gầy đến mất tướng, cùng với... một đám nhóc tì ở sau lưng, nhịn không được thở dài một tiếng.
Lúc này, một đứa con trai mặc lấy một bộ quần áo không biết đã vá được bao nhiêu miếng, cẩn thận từng li từng tí mà bưng lấy một chén lớn có vết nứt đi tới, nói: "Đại tỷ, mau ăn chút cơm đi! Ăn cơm mới có thể khỏe lại đấy."
Thẩm Hà nhìn xem bát cháo kia gần như đều có thể đem bóng hình của mình soi ra, phía trên mấy cọng rau dại phiêu nhẹ, đừng nói là chất béo, các loại hoa màu cũng không có bao nhiêu.
Cô chưa từng ăn qua loại thức ăn này.
Nhưng mà bây giờ không ăn, thì thật sự sẽ bị chết đói.
Thẩm Hà nhìn lấy mấy nhóc tì trông mong thèm muốn đến chảy nước miếng, nói: "Tỷ không ăn, các đệ ăn đi."
Mấy nhóc tì kia rõ ràng đã vô cùng đói rồi, thế nhưng là vẫn là cắn răng lắc đầu mà nói: "Đại tỷ bị thương rồi, đại tỷ ăn!"
Thẩm Hà lặng im một hồi, lúc này mới nhận lấy chén lớn này, khó khăn mà đem cháo hoa màu nhão đến không thể nhão hơn nữa mà nuốt xuống rồi.
Có lẽ là trong bụng ít nhiều gì cũng có chút đồ ăn rồi, Thẩm Hà cảm thấy tinh thần tốt hơn chút.
Thế nhưng là cô vừa cúi đầu nhìn thấy hình dạng của mình mà trong bát phản chiếu ra, tinh thần lại trở nên không được tốt rồi.
Ba ngày nay, cô đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cô sở dĩ xuất hiện ở nơi đây, là vì cô đã xuyên không rồi.
Đúng, không sai, cô máu chó đã vượt qua.
Xuyên không đến một triều đại không biết tên hơn nữa đã trở thành một nha đầu mười tuổi ở nông thôn, tên cũng được gọi là Thẩm Hà.
Cha mẹ ruột của cô khi cô vào năm tuổi đã chết rồi, sau đó cùng đại bá sinh sống.
Đại bá nương không thích cô, chê cô là một gánh nợ ăn không ngồi rỗi, vì vậy thiếu ăn thiếu mặc còn phải làm công việc nặng nhọc, bởi vì quá đói thì đột ngột ngã xuống vào sông, xém chút nữa thì đã ngoẻo rồi.
A không, đã ngoẻo rồi.
Vì vậy, Thẩm Hà đến từ thế giới tương lai đã qua đây rồi.
Ba ngày nay, Thẩm Hà muốn nghe ngóng một chút về cái thế giới này.
Không biết tại sao những người ở nông thôn này, nhận thức có hạn, cũng không thể nói cho Thẩm Hà biết được có quá nhiều tin tức.
Thẩm Hà chỉ có thể từ từ tìm tòi.
Thẩm Hà nghĩ chính là, cô là cùng Thẩm Viễn, Joel cùng nhau rơi xuống đấy, như vậy bọn họ là có phải cũng cùng xuyên không đến cái thế giới này đây không?
Nếu là như vậy, cô phải nhanh chóng khỏe lên, sau đó đi tìm bọn họ!
Chính là cái tín niệm này, chèo chống lấy Thẩm Hà thuận lợi gắng gượng qua ba ngày trước quan trọng nhất kia.
Nhưng là hôm nay, Thẩm Hà suy nghĩ một hồi, đoán chừng bản thân mình vẫn là phải tạm thời giải quyết một chút về vấn đề ấm no trước đi.
Thì với cơ thể gầy như một con gà con bây giờ cùng một gia đình nghèo đến một đồng tiền cũng không có, đừng nói tìm người rồi, đoán chừng ngay cả cửa nàh cũng không ra được nữa.
"Suốt ngày chỉ có biết ăn với chả ăn, cái thứ bồi thường tiền ăn không chết!" Trong sân truyền đến tiếng chửi mắng của đại bá nương, còn có một tiếng gà bay chó chạy.
Thẩm Hà cười khổ một tiếng.
Xem ra, thứ mà bản thân mình phải giải quyết trước, còn có cái thân phận hãm hại bố mày này đây này.
Lúc Thẩm Hà xuyên không qua, kế thừa bộ phận ký ức của nguyên chủ.
Cha của nguyên chủ là tú tài ở trong nhà, mẹ là tú nương.
Cha mẹ của nguyên chủ mang theo cô ấy, vốn là muốn vào thành đặt mua đồ tết đấy, kết quả là ở trên nửa đường gặp phải bọn cướp, cha mẹ đều chết hết, chỉ có một mình cô còn sống sót.
Đại bá của nguyên chủ đã chiếm lấy di sản của cha mẹ nguyên chủ, lại không muốn nuôi cái miệng này của nguyên chủ, vì vậy thì mỗi ngày đánh chửi khi dễ.
Nguyên chủ không có họ hàng gì khác, nguyên chủ chết rồi, những thứ kia thì tất cả đều quy về đại bá.
Chỉ là không ngờ tới, nguyên chủ quả thực là đã chết rồi, Thẩm Hà thì đến rồi!
Vì vậy đại bá nương kia đương nhiên là không vui rồi.
Hiểu rõ ràng điểm này, Thẩm Hà bắt đầu trầm tư, nên làm như thế nào đem cơ thể điều dưỡng lại trước.
Kiếp trước của cô, là cao thử của môn võ thuật.
Mà kiếp này của cô...
Ha ha, trời có mắt rồi, đoán chừng một con kiến cũng làm không chết!
Lúc Thẩm Hà đang các loại suy nghĩ nên như thế nào để tiếp tục sống sót, trong Đông cung ở phía xa Đế Đô Đại Việt Quốc, một đám người đột nhiên hưng phấn mà điên cuồng kêu lên: "Hoàng thái tôn tỉnh rồi! Hoàng thái tôn tỉnh rồi!"
Một giây sau, một đám người xong vào phòng bên trong.
Joel vừa mở mắt, thì nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hoa lệ khuôn mặt thanh lệ, đầy mặt là vệt nước mắt mà nhào tới: "Con của tôi, con cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi! Con nếu như có cái không hay xảy ra, con phải cho mẫu phi của con có thể sống như thế nào a?"
Joel cứng ngạnh một hồi.
Cái gì là mẫu phi?
Thời điểm này, bên cạnh có người khuyên giải an ủi: "Thái Tử Phi nương nương, thái tôn điện hạ đã tỉnh lại, hãy để cho thái tôn điện hạ nghỉ ngơi thật tốt, chớ đừng tâm tình kích động làm tổn thương đến thân thể."
Thái Tử Phi lập tức liên tục gật đầu, giơ tay nói: "Mau mời thái y tới đây!"
Joel một vẻ mặt ngơ ngác.
Đây đều là cái gì cùng cái gì a?
Thẩm Hà... đúng rồi, Thẩm Hà đã đi đâu rồi?
Anh rõ ràng là cùng Thẩm Hà đang ở chung với nhau đấy.
Vợ của anh...
Không chờ Joel nghĩ quá nhiều, trong phòng lại tới thêm một đám người, đưa tay cho anh bắt mạch, lập tức bẩm báo nói: "Khởi bẩm Thái Tử Phi nương nương, thái tôn điện hạ đã không có trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều vài ngày là ổn rồi."
Thái Tử Phi nghe được câu này, cuối cùng cũng hoàn toàn có thể thở phào một hơi, nói: "Người tới, khán thưởng."
Nói xong, Thái Tử Phi còn nói thêm: "Phái người đưa tin tức vào cung, thì nói là thái tôn điện hạ không sao rồi!"
"Vâng!" Một đám người khom mình hành lễ.
Joel đang nằm ở trên giường, đại não trong nháy mắt bị đơ.
Thái tôn điện hạ?
Là anh sao?
Anh là hoàng tử của nước Y, từ khi nào đã trở thành thái tôn điện hạ rồi?
Đợi đã, đây là nơi nào? Đây là triều đại gì?
Anh, đây là đã xuyên không rồi sao?
Đại não của Joel gầm một tiếng vang, sau đó một cơn buồn ngủ kéo tới, hoàn toàn ngủ thiếp đi rồi.
Trước khi ngủ thiếp đi, bên cạnh có người nhở tiếng đối với Thái Tử Phi nói ra; "Nương nương không cần phải lo lắng, thái tôn điện hạ là đã ngủ rồi."