Thẩm Tử Dao cười rất hạnh phúc.
Có Thẩm Duệ và Thẩm Hà ở bên cạnh Thẩm lão phu nhân, thì Thẩm Thất và Thẩm Tử Dao có thể giải tán rồi.
Thẩm Thất nhìn thấy Thẩm Lục cũng không có chuyện gì làm, sẵn tiện kéo theo anh trai của mình đi theo, làm tài xế kiêm người xách đồ.
Bình thường mọi người đều rất bận rộn, rất ít cơ hội được trò chuyện và tản bộ với nhau
Cho nên Thẩm Thất muốn mua chút đồ cho Thẩm Tử Dao.
Thật trùng hợp, Thẩm Tử Dao và Thẩm Lục cũng nghĩ như vậy.
Cho nên ba người họ rất hiểu ý của nhau, sau khi thương lượng xong thì cùng nhau bước ra cửa.
Ba người đi đến khu thương mại nhộn nhịp nhất trong thành phố, vừa đi dạo vừa trò chuyện.
Tay trái Thẩm Tử Dao khoác tay đứa con trai còn tay phải thì khoác tay đứa con gái của mình, trông hạnh phúc vô cùng!
Ba người xuất hiện cùng một lúc, khiến người đi đường cứ chói lòa cả mắt!
Đứa con trai thì đẹp trai không ai sánh bằng được, còn đứa con gái thì lại xinh đẹp đến nỗi ai cũng phải si mê.
Có thể có được cặp con trai và con gái như vậy, thử hỏi sao lại không tự hào chứ?
Thẩm Thất là nhà thiết kế, khiếu thẩm mỹ đương nhiên xuất chúng hơn người bình thường.
Cô không màng đến sự cản trở của Thẩm Tử Dao, cứ lấy thẻ ra mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe cho bà.
Thẩm Thất vừa đeo lên tay của Thẩm Tử Dao vừa nói: “Mẹ, da của mẹ trắng, thích hợp đeo đồng hồ nhất. Chiếc đồng hồ này con đã muốn mua từ trước rồi, chỉ là cứ có việc bận phải làm, nên đã lơ đi cảm xúc của mẹ. Mẹ, mẹ đừng giận con có được không?”
Thẩm Thất ôm lấy cổ của Thẩm Tử Dao nũng nịu nói: “Tiểu Thất yêu mẹ nhất!”
Thẩm Tử Thất bị con gái làm cho vui mừng vô cùng: “Con chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt với mẹ thôi! Những lúc có nguy hiểm thì sao lại không gọi điện cho mẹ chứ?”
“Trời ơi, chuyện cũng qua rồi mà! Mẹ đã nói sẽ không truy cứu nữa mà!” Thẩm Thất tiếp tục nũng nịu: “Con đảm bảo sau này sẽ không có tình trạng này xảy ra nữa!”
“Còn muốn có sau này nữa sao? Đừng! Mẹ cũng bị các con làm cho sợ chết đi được!” Thẩm Tử Dao cóc đầu Thẩm Thất một cái.
Hai mẹ con cứ tâm sự ngọt ngào cùng nhau, đột nhiên Thẩm Lục xách theo túi xách xoay người đi ra từ cửa hàng bên cạnh.
“Anh, anh mua gì cho mẹ vậy?” Thẩm Thất nhìn thấy vậy, bèn hớn hở chạy qua đó, nhận lấy chiếc túi trong tay Thẩm Lục.
Mở ra xem thử, chỉ nhìn thấy một đôi bông tai Toumarline rất xinh đẹp nằm bên trong.
Kiểu dáng của đôi bông tai rất tinh tế, rất thích hợp với khí chất của Thẩm Tử Dao.
“Woa, khiếu thẩm mỹ của anh thật không tồi chút nào! Nào, để con đeo lên cho mẹ.” Thẩm Thất bất chợt thốt lên phải đeo cho Thẩm Tử Dao, sau đó lấy điện thoại ra chụp tách tách tách mấy cái.
Nụ cười trên mặt ba mẹ con, được lưu giữ hết trên điện thoại của Thẩm Thất.
Thẩm Tử Dao vỗ vào tay của hai đứa con nói: “Vốn dĩ mẹ muốn mua đồ cho hai con, nhưng cuối cùng cũng bắt tụi con phải tốn tiền rồi!”
“Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Làm con thì phải hiếu thảo với mẹ. đó là điều đương nhiên.” Thẩm Lục tươi cười nói: “Đi nào, chúng ta xem tiếp đi, có thích gì nữa thì mua!”
Thẩm Thất vui mừng đẩy Thẩm Tử Dao ra ngoài.
Ba người cứ như thế càn quét hết không ít cửa hàng.
Thẩm Tử Dao mua khăn choàng cổ, giày dép, mắt kiếng cho Thẩm Lục và Thẩm Thất, Thẩm Lục và Thẩm Thất cũng mua cho đối phương một số quần áo và trang sức.
Cả gia đình cứ cười nói suốt dọc đường như vậy.
Thẩm Thất ôm lấy tay của Thẩm Tử Dao đi đằng trước, còn Thẩm Lục thì phụ trách xách túi xách theo sau.
Hai tay của anh đã xách đầy những chiếc túi lớn túi nhỏ, nhưng trên mặt anh vẫn nở một nụ cười hài lòng.
Khi đi đến một cửa hàng bán đồ em bé, Thẩm Tử Dao đi vào trong và chọn được một đôi bao tay xinh xắn, chuẩn bị mua cho Thẩm Hà.
Đôi tay của bà vừa mới đụng đến đôi bao tay đó, thì chợt có một bàn tay cướp mất nó nhanh hơn bà.
Những sản phẩm bày bán tại đây đều là phiên bản giới hạn, một sản phẩm mới chỉ có mấy cái thôi, nếu bán hết thì sẽ không sản xuất nữa.
Thẩm Tử Dao nhìn thấy đôi bao tay yêu thích của mình bị cướp mất, nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ xoay người đi xem cái khác.
Đúng lúc Thẩm Tử Dao chuẩn bị lấy cái khác xem, thì lại bị bàn tay đó cướp mất nữa rồi.
Thẩm Tử Dao bất chợt ngước đầu lên nhìn đối phương: “Có thể xin cô đừng đi theo tôi được không?”
Đối phương là một người đàn bà khoảng ba mươi tuổi, vừa cao vừa ốm, chỉ là quá gầy gò khẳng khiu, khiến những bộ xương trên ngực của bà ta lộ ra, trông dữ tợn vô cùng.
“Sao cô mắc cười quá vậy! Nhiều người đến đây mua sắm như vậy, tôi đi theo cô hồi nào chứ?Chỉ là trùng hợp thôi mà, những thứ cô thích đều là những thứ mà tôi thích. Đương nhiên là ai nhanh tay thì có được thôi!” Người phụ nữ hẹp hòi đó trả lời một cách đắc ý.
“Cô.” Thẩm Tử Dao không giỏi cãi nhau, bị đối phương nói như vậy, sắc mặt chợt có chút khó coi, nhưng bà lại không nói được những câu nào khác, chỉ có thể tức giận bỏ đi.
“Mẹ, sao vậy?” Thẩm Thất nghe thấy tiếng động phát ra từ bên này, bèn chạy qua đó xem.
Thẩm Lục cũng đi tới: “Mẹ?”
Thẩm Tử Dao còn chưa kịp mở miệng thì người phụ nữ đó đã cười lên: “Trời ôi, thì ra còn mang theo người giúp đỡ nữa sao! Cô tưởng tôi sẽ sợ cô sao?”
Thẩm Thất nhìn người đàn bà này một cái, sau đó kéo Thẩm Tử Dao nói: “Mẹ, mặc kệ bà ta, mình đi đi!”
Thẩm Thất đẩy Thẩm Tử Dao xoay người đi mất.
Khi đi đến cửa, thì người phụ nữ đáng ghét đó lại bổ sung thêm một câu: “Đồ nghèo kiết xác! Không có tiền thì đừng có đi vào cửa hàng này! Đây không phải là chỗ cho người nghèo đâu! Cô muốn mua đồ rẻ tiền thì đi đến những tiệm bày bán ngoài đường đó!”
Thẩm Lục lập tức đứng lại, tháo khăn choàng cổ che mặt xuống, khẽ xoay đầu lại: “Cô nói gì?”
Thẩm Lục rất ít khi lo chuyện bao đồng, nhưng không có nghĩa là anh không biết tức giận, cũng không có nghĩa là có thể để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm!
Thẩm Lục vừa xoay đầu qua thì những người trong tiệm đã nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Lục, bèn thốt lên kinh ngạc.
Khuôn mặt này có chút ghê gớm đây!
Người phụ nữ đáng ghét đó khi nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Lục, khuôn mặt vốn dĩ rất dữ tợn, nhưng sau đó lại tươi cười y hệt như nhìn thấy mùa xuân vậy!
“A, không có gì.” Người phụ nữ đáng ghét trả lời.
Thẩm Lục liếc bà ta một cái, sau đó kéo khăn choàng lên lại, đẩy Thẩm Tử Dao rời khỏi.
Thẩm Lục vừa đi khỏi thì hồn phách của các cô gái trong cửa hàng cũng đi theo luôn rồi.
Sau khi họ đi rất xa, thì những người phụ nữ trong cửa hàng mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh nói: “Đúng là đẹp quá mà! Chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp như vậy!”
Người đàn bà đáng ghét đó đợi đến khi họ đi khỏi, lập tức bỏ hết những thứ trong tay xuống, cũng không thèm mua nữa, đi nhanh ra cửa rời khỏi. Vừa đi bà ta vừa gọi điện thoại.
Gió cứ thổi vù vù, nên không nghe rõ bà ta đang nói gì cả.
Thẩm Thất không ngừng an ủi Thẩm Tử Dao: “Mẹ, mẹ đừng giận nữa mà! Đừng giận nữa! Chúng ta tự thiết kế tự làm là được mà!”
“Không phải mẹ giận! Mà là mẹ cảm thấy, sao người này nói chuyện khó nghe vậy?” Thẩm Tử Dao thở dài một hơi nói: “Có lẽ là Thẩm Gia chúng ta cứ hòa thuận với nhau, nên chưa từng gặp qua những người như vậy.”
Thẩm Lục thản nhiên nói: “Loại người này rất cậy thế người khác. Nếu bà ta biết mẹ là ai, thì chắc sẽ không nói chuyện bằng khẩu khí như vậy nữa!”
Thẩm Thất tươi cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, mẹ im hơi lặng tiếng quá lâu rồi, bây giờ cũng sắp không còn ai biết mẹ là một họa sĩ, tác giả và nhà thơ giỏi giang như thế nào nữa rồi! Mẹ hãy nhanh chóng mở buổi triển lãm đi! Như vậy thì mẹ đã có thể trở thành đại minh tinh như mẹ nuôi rồi!”