Trình Thiên Cát lần nữa giơ tay xoa đầu cô: “Con bé ngốc này.”
Trình Thiên Cát lặng lẽ lái xe, anh rất nhanh đã tụ họp với xe của Thái Đức Phát.
Thái Đức Phát mạnh tay đầu tư một cái xe da ngoại không lớn, cũng không quá hào hoa, cũng chỉ là xe mấy trăm triệu mà thôi.
Nhưng cũng coi như là đầy đủ tiện nghi.
Lúc này hắn vào bốn cô gái kia đã làm chuyện không thể miên tả được.
Một lát sau, Thái Đứng Phát liền hài lòng ngậm điếu xì gà ngồi trên ghế sofa tận hưởng sự chăm sóc của bốn cô gái.
“An thiếu đến chưa?” Thái Đức Phát hỏi cấp dưới của mình.
“Đã đến rồ thưa Thái tổng, đang ở phía sau đội ngũ của chúng ta.” Cấp dưới của Thái Đức Phát nói: “Có cần mời anh ta lên không?”
Thái Đức Phát cúi đầu nhìn cái bụng to của mình sau đó hắn xua tay với vẻ ngại ngùng hiếm có: “Bỏ đi, để cậu ta theo ở phía sau.”
Thái Đức Phát cũng coi như còn hiểu, đứng cùng với Trình Thiên Cát hắn sẽ trở nên rất xấu xí.
Tuy bốn cô gái này đều đến vì tiền nhưng hắn cũng sợ tổn thương lòng tự tôn!
Hắn phát hiện ra hắn và Trình Thiên Cát xuất hiện ở cùng một nơi, về cơ bản phụ nữ đều nhìn Trình Thiết Cát, không ai nhìn hắn.
Nói đến tiền, Trình Thiên Cát cũng có tiền!
Cho nên với phụ nữ, nếu dều dựa vào đàn ông đương nhiên là phải dựa vào kiểu đàn ông vừa có tiền vừa có sắc tính cách lại dịu dàng lịch lãm như Trình Thiên Cát!
Cho dù chỉ là tình một đêm thì với những người phụ nữ cũng là xứng đáng rồi.
Hơn nữa họ lấy tiến từ chỗ loại người như Thái Đức Phát còn thấy ghê tởm nữa.
Chỉ là không còn cách nào khác thôi.
Trình Thiên Cát cũng không định đi tìm Thái Đức Cát để thưởng thức tư thế oai hùng năm giây của hắn nên anh liền chầm chậm lái xe ở phía sau cùng.
Trình Thiên Cát vừa quay đầu đã nhìn thấy Dương Lâm ngủ trên ghế ngồi rồi, anh liền lập tức đóng mui xe lại sau đó điều chỉnh ghế ngồi để cô ấy ngủ thoái mãi một chút.
Cuối cùng cũng không quên lấy cái thảm từ phía sau đắp lên người cô.
Dương Lâm ngủ rất ngon trên đường đi.
Có lẽ người ngồi bên cạnh là người mình thích nên cô mới to gan và thoải mái như vậy.
Bản thân Dương Lâm cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại thì Trình Thiên Cát vẫn đang lái xe.
Dương Lâm dụi mắt rồi ngồi thẳng người lên: “Xin lỗi, em ngủ quên mất.”
“Không sao, em tỉnh lại đi chúng ta sắp đến nơi rồi.” Trình Thiên Cát bình tĩnh lái xe: “Phải nhớ lát nữa không được rời khỏi tầm mắt cuả anh, nơi này có thể xảy ra những việc bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của em. Đừng kêu lên, đừng bình luận, đặc bịệt là đừng nói chuyện với người lạ, nếu có thể không nói tốt nhất là đừng nói, một chữ cũng không được nói.”
Trình Thiên Cát dặn dò Dương Lâm một cách rất nghiêm túc: “Nhất định phải nhớ tuyệt đối không được đắc tội với ai, cũng không được động chạm vào ai!”
“Tại sao?” Dương Lâm không hiểu, cô hoàn toàn không biết bản thân sắp đến nơi nào.
“Đừng hỏi nữa, anh muốn tốt cho em thôi.” Trình Thiên Cát trả lời.
Lúc này Dương Lâm mới gật đầu.
Trình Thiên Cát mở mui xe ra để gió mát lùa vào, Dương Lâm liền lập tức tỉnh ngủ.
Một lúc sau cả đoàn xe dừng lại ở một giao lộ.
Dương Lâm vươn cổ ra nhìn về phía đó, cô nhìn thấy những người phía trước đều lần lượt xuống xe tiến hành kiểm tra toàn thân.
Dương Lâm nhìn Trình Thiên Cát với vẻ bất an: “Rốt cuộc chúng ta sắp đến nơi nào vậy anh?”
“Đấu trường.” Trình Thiên Cát đẩy cửa xe ra, anh xoay xoay người sau đó tiếp tục nói: “Cũng có thể nói là sòng bạc dưới đất. Ở đây cái gì cũng thể cá cược được, ví dụ như tính mạng của một người.”
Cả người Dương Lâm ngây ra.
Cô không ngờ được rằng ở trên thế giời còn có nơi đen tối như vậy!
Tính mạng của con người còn có thể mang ra cá cược?
Ở đây còn có pháp luật không?
Trình Thiên Cát chỉ mìm cười nhìn Dương Lâm, anh hoàn toàn không định an ủi cô.
Nếu là Thẩm Thất tuy cô ấy cũng sé ngạc nhiên nhưng chắc chắn không có tư thái lo lắng như vậy.
Bởi vì Thẩm Thất hiểu mỗi một thế giới đều có quy tắc của riêng nó.
Chỉ cần bước vào thé giới của đối phương liền phải tuân thủ quy tắc của thế giới đó.
Nhưng Dương Lâm bây giờ vẫn không hiểu đạo lý này.
Dương Lâm lấy định lấy báo cảnh sát Trình Thiên Cát liền nói: “Nếu em muốn sống sót ra khỏi đây, hoặc là đám người chúng ta đều có thể sống sót ra khỏi đây, anh khuyên em tốt nhất đừng báo cảnh sát bởi vì báo cảnh sát cũng vô ích thôi.”
Ngón tay Dương Lâm cứng lại, cả người đều ngây ra, không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Thực ra em không nên đến nơi này.”
Trình Thiên Cát cười rất nhạt, nhạt đến mực làm Dương Lâm có hơi hoảng lên.
“Nơi này không có phong hoa tuyết nguyệt em muốn, nơi này chỉ có quy tắc của máu tanh.” Trình Thiên Cát chầm chậm nói: “Chúng ta bỏ ra đủ tiền phí mới có quyền lợi đi dưới quy tắc này, em thấy em đột nhiên ra tay cẩn thiệp thật sự có thể cứu được ai đó sao?”
Nói xong Trình Thiên Cát đột nhiên quay người lại nói: “Em không hợp ở nơi này, em đợi ở trên xe đi.”
Nói xong Trình Thiên Cát muốn rời đi.
Dương Lâm nghe thấy lập tức hoảng lên, cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trình Thiên Cát cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi em sai rồi, em không biết! Tóm lại... Em sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa! Anh đừng bỏ em lại được không?”
Trình Thiên Cát dừng bước chân lại cúi đầu nhìn Dương Lâm: “Vậy được, đưa điện thoại cho anh.”
Dương Lâm do dự một lát nhưng cô vẫn đưa điện thoại của mình cho anh.
Trình Thiên Cát tắt máy, bỏ vào trong túi của mình rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi kiểm tra an toàn đi! Cô gái ngoan, tiếp không phải thế giới của em nữa, em chỉ cần yên tâm xem biểu diễn là được rồi.”
Nói xong, Trình Thiên Cát chủ động nắm tay Dương Lâm chầm chậm đi về phía trước.
Dương Lâm rất muốn nhìn xung quanh, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Trình Thiên Cát, cô chỉ có thể lầm lũi tiến về phía trước.
Phía trước kiểm tra an ninh rất nghiêm ngặt, không kém so với kiểm tra ở thành phố lớn một chút nào.
Dương Lâm bất an đi qua cửa kiểm tra, cửa kiểm tra không có bất cứ dấu hiệu lạ nào.
Chính vào lúc Dương Lâm cho rằng kiểm tra an toàn này cũng không có gì thì cửa kiểm tra bên cạnh liền rít lên mộ tiếng, thiết bị cảnh báo đang điền cuộc phát ra cảnh báo.
Lúc này một đám người đi về phía cửa kiểm tra an toàn, bắt một người phụ nữ trung niên ăn mặc trang điểm rất phú quý ra ngoài, người phụ nữ đó không ngừng phân bua: “Đây không phải đồ của tôi, tôi cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện trên người tôi, đừng, đừng bắt tôi, á...”
Một người đàn ông giơ tay đánh ngất người phụ nữ này sau đó lôi đi.
Dương Lâm vô thức hỏi Trình Thiên Cát: “Họ muốn đưa bà ấy đi đâu?”
“Chắc là đi xử lý.” Trình Thiên Cát hờ hững trả lời: “Vi phạm quy tắc của nơi này đương nhiên là không thể đến nữa. Hơn nữa người phụ nữ đó mang vật cấm đến, vậy thì có lẽ bà ấy không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu.” Cả người Dương Lâm bất giác run rẩy.