Hai người có thể nhìn rõ biểu cảm trong ánh mắt của đối phương.
Thẩm Lục rũ mắt, không nói lời nào.
Thấy bộ dạng này của Thẩm Lục, Sùng Minh không khỏi đau lòng, đồng thời cũng vô cùng giận dữ.
Người hắn nâng niu như báu vật, thế mà suýt chút nữa bị một thằng cha rác rưởi vấy bẩn.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Sùng Minh chỉ muốn giết sạch nhà họ Trịnh ngay lập tức.
Có điều, hiện tại hắn không thể làm như vậy.
Nếu hắn muốn ở bên Thẩm Lục, thì hắn phải an phận ở Việt Nam, tuyệt đối không được dây vào những người bên trên. Nếu không, Hạ Nhật Ninh cũng không thể bảo vệ hắn.
Một khi đã có tình cảm thì sẽ có điểm yếu. Hắn không thể hành động tùy hứng như trước kia nữa.
Nếu không, với tính cách của Sùng Minh, sao hắn có thể trừng trị Trịnh thiếu đơn giản như vậy?
Còn Sở Nhã Quân, Sùng Minh quyết định giao cho Thẩm Lục để hắn tự giải quyết.
Sùng Minh lên tiếng: “Ả Sở Nhã Quân kia, người của tôi đã bắt lại rồi, cậu muốn xử lý như nào thì tùy cậu.”
Nghe thấy cái tên Sở Nhã Quân một lần nữa, vẻ mặt của Thẩm Lục có chút khó chịu, nói: “Tiểu Thất biết chuyện của tôi chưa?”
“Chưa, chưa được cậu cho phép, tôi sẽ không nói ra ngoài.” Sùng Minh trả lời.
Thẩm Lục thở phào: “Vậy thì hay quá. Chuyện này đừng để người khác biết, nhất là Tiểu Thất.”
“Được, tôi hứa với cậu.” Sùng Minh gật đầu, vẻ mặt đầy sự cưng chiều.
Lúc này Thẩm Lục mới nói tiếp: “Sở Nhã Quân ở đâu?”
“Nhốt ở trong phòng bên cạnh.” Sùng Minh lập tức nói: “Yên tâm, người của tôi chưa làm gì cô ta đâu.”
Thẩm Lục lặng lẽ gật đầu, nói: “Tôi muốn đi gặp cô ta.”
Sùng Minh lập tức ngăn Thẩm Lục lại, hơi nghiêm giọng: “Cậu cứ nằm ở đây, tôi bảo người dẫn cô ta qua đây. Cậu vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn đang mệt, không tiện xuống giường.”
Mặt Thẩm Lục đỏ bừng. Mất mặt quá đi mất!
Giây phút mất mặt nhất của hắn, lại bị Sùng Minh nhìn thấy hết rồi.
Haiz, nghiệt duyên!
Lúc này Thẩm Lục cũng biết tình trạng cơ thể mình. Vì thế hắn cũng không đòi xuống giường nữa, ngầm đồng ý với đề nghị của Sùng Minh.
Một lúc sau, người của Sùng Minh xách Sở Nhã Quân đi vào, ném xuống đất, rồi đứng sang một bên.
Sùng Minh chậm rãi đứng dậy, nói với Thẩm Lục: “Cậu có gì muốn hỏi thì hỏi. Tôi đứng ở bên ngoài.”
Nói xong, Sùng Minh lạnh lẽo nhìn Sở Nhã Quân đang run rẩy ngồi dưới đất, đáy mắt thoáng hiện lên ý định giết người.
Thẩm Lục gật đầu, nhìn về phía Sở Nhã Quân. Sở Nhã Quân đờ đẫn ngồi đó, đáy mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
Thậm chí cô ta còn không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Lục lấy một lần.
Giây phút này, cô còn gì không hiểu nữa?
Trình thiếu thất bại rồi.
Chỗ dựa của Thẩm Lục còn hùng mạnh hơn chỗ dựa của Trịnh thiếu gấp nhiều lần.
Cho nên, cô ta đã đánh cược nhầm rồi.
Dám làm dám chịu, cô ta không còn gì để nói.
Tuy lúc này Sùng Minh rất muốn giết chết ả đàn bà khiến người ta chán ghét này, nhưng hắn vẫn phải nén giận, dẫn thuộc hạ ra ngoài, để Thẩm Lục tự xử lý cô ta.
Khi cửa phòng được đóng lại, Thẩm Lục mới khẽ nói: “Sở Nhã Quân, Thẩm Lục tôi đã từng làm chuyện không phải với cô sao?”
“Không có.” Sở Nhã Quân bình thản trả lời.
“Thẩm Lục tôi đã từng hãm hại cô ư?”
“Không có.”
“Thẩm Lục tôi đã từng nghi ngờ cô sao?”
“Không có.”
“Vậy thì vì sao cô lại phản bội tôi, bán đứng tôi?” Giọng của Thẩm Lục rất bình thản, nhưng từng chữ như từng nhát búa đập mạnh vào tim cô ta, khiến cô ta không thể thốt nên lời.
Thẩm Lục không nhận được câu trả lời của Sở Nhã Quân, trong lòng vô cùng thất vọng, khuôn mặt tái nhợt, gằn từng chữ nói: “Sở Nhã Quân, đối với cô, tôi chỉ là một quân cờ của cô đúng không? Khi cô cần lợi dụng tôi thì có thể vứt bỏ tôi bất cứ lúc nào, có đúng không?”
Sở Nhã Quân im lặng một hồi, cúi đầu nói: “Bây giờ tôi nói gì cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi. Đúng, đúng là tôi đã phản bội tình bạn của chúng ta, tôi không có gì để nói. Anh không sao, tôi rất mừng cho anh. Đây là những lời thật lòng của tôi. Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng tôi vẫn phải làm như vậy, vì vậy tôi không còn gì để biện giải cho bản thân mình. Thẩm Lục, bạn của anh không phải người bình thường, có thể dễ dàng giải quyết chuyện của Trình thiếu như vậy. Tôi chỉ cầu xin anh một việc, có thể nể tình bạn trước kia của chúng ta, cho tôi chết toàn thây không?”
Sở Nhã Quân có thể biết rõ ràng.
Cô ta không còn tư cách cầu xin tha mạng nữa.
Thẩm Lục khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ đau thương: “Tôi tưởng tôi có thể có được một tình bạn trong sáng nhất trên thế gian này. Tôi tưởng rằng tôi cũng có thể giống như Tiểu Thất, có một người bạn tri kỷ có thể tin tưởng. Tôi tưởng rằng dù mình không có khuôn mặt này thì mình cũng có một đoạn tình cảm trong sáng nhất. Tôi tưởng rằng... những điều mà tôi đã ảo tưởng, đều bị cô hủy hoại rồi. Sở Nhã Quân, từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa. Không, đến người xa lạ cũng không phải. Cô đi đi, tôi sẽ không giết cô. Nhưng, cô cũng đừng ở trong giới giải trí nữa, tôi không muốn lúc nào cũng nhìn thấy khuôn mặt của cô.”
Sở Nhã Quân run rẩy kịch liệt. Thế mà Thẩm Lục lại buông tha cho cô sao?
Sở Nhã Quân không thể tin nổi.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý phải chết rồi.
“Tôi không có người bạn nào như cô nữa, cô đi đi, cô cút đi cho tôi! Cút!” Bỗng nhiên Thẩm Lục nổi giận, túm lấy gối ném mạnh về phía Sở Nhã Quân.
Chiếc gối đập vào mặt Sở Nhã Quân, khiến cô ta lảo đảo suýt ngã nhào ra đất.
Nước mắt Sở Nhã Quân lập tức rơi xuống, cô ta quỳ trên đất, nặng nề dập đầu với Thẩm Lục: “Cảm ơn anh, Thẩm Lục.”
Nói xong, Sở Nhã Quân đứng dậy. Khi đi đến cửa, cô ta thoáng dừng lại, khẽ nói: “Trên đời này có tình bạn và tình cảm chân chính, chỉ là Sở Nhã Quân tôi không xứng để có nó mà thôi. Thẩm Lục, anh sẽ gặp được người tốt hơn.”
Nói xong, Sở Nhã Quân mở cửa, đi khỏi đó.
Sùng Minh nhanh chóng đi vào, hỏi thẳng: “Vì sao cậu không giết cô ta?”
Thẩm Lục lặng lẽ ngồi trên giường, ôm chăn lặng thinh.
Sùng Minh bất lực nói: “Cậu cứ dung túng cho cô ta như này, chỉ làm cô ta ra sức tổn thương cậu hơn! Tôi tuyệt đối không cho phép...”
Thẩm Lục lên tiếng ngắt lời Sùng Minh: “Sở Nhã Quân là người bạn chính thức đầu tiên trong cuộc đời tôi. Trước kia, ngoài Tiểu Thất thì tôi không còn ai khác. Vì thế tôi thật sự coi Sở Nhã Quân là người bạn tốt nhất, tri kỷ tốt nhất của mình. Sùng Minh, cứ coi đây là bài học kinh nghiệm của tôi đi! Đừng giết cô ta!”