Vu Tiểu Uyển mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu đấy... cậu tốt xấu thế nào cũng là công chúa của Hạ gia, cậu còn ồn ào như thế, cậu mới là người coi chừng sau này không ai lấy cậu đâu.”
Tư Nhiên đứng ở bên cạnh, cười ha hả nhìn bọn họ ầm ĩ với nhau, lúc ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hà, đáy mắt ôn nhu cực độ.
“Tiểu Uyển, Thẩm Hà.” Giọng nói của Gia Cát Du Du từ phía sau truyền đến, Vu Tiểu Uyển không quay đầu lại, nói với Thẩm Hà: “Cậu ta lại đến rồi. Cậu nói chuyện với cậu ta đi, tớ đi trước đây.”
“Được.” Thẩm Hà buông cánh tay của Vu Tiểu Uyển ra, để cô bé rời đi.
Gia Cát Du Du vời mới từ chiếc xe BMW 5 Series bước xuống, từ xa đã nhìn thấy Vu Tiểu Uyển và Thẩm Hà đứng trước cổng trường, nhất thời liền gào lên như gà bị cắt tiết, cứ như sợ người khác không biết bọn họ quen biết nhau.
Gia Cát Du Du còn chưa chạy qua, Vu Tiểu Uyển đã thong dong rời khỏi, chỉ có thể hậm hực mà nói với Thẩm Hà: “Thẩm Hà, Tiểu Uyển có phải có ý kiến gì với tớ không? Sao chào nhau một tiếng cũng không chào liền đi vào vậy?”
Thẩm Hà nhún nhún vai trả lời: “À, chắc là thực sự có ý kiến rồi.”
Gia Cát Du Du há hốc mồm: “Hả?”
“Nghe nói thứ tư tuần trước cậu bắt nạt một học sinh người nước E, còn nói với đối phương, cậu quen biết công chúa nước E của bọn họ, vì thế đối phương liền ngoan ngoãn chịu đựng. Có chuyện này chứ?” Ánh mắt Thẩm Hà nhìn lướt qua Gia Cát Du Du: “Tiểu Uyển là công chúa nước E, nhìn thấy cậu ức hiếp công dân nước cậu ấy như vậy, cậu ấy không tìm cậu tính sổ là đã nể tình bạn bè rồi đấy.”
Gia Cát Du Du xấu hổ.
Cô bé không ngờ chuyện này đã đến tai Vu Tiểu Uyển rồi.
“Thực xin lỗi...” Gia Cát Du Du vắt hết não để tìm cách diễn tả: “Là người đó trêu chọc tớ trước, không phải tớ chủ động trêu chọc cô ta. Tớ chỉ tự vệ thôi mà.”
Thẩm Hà lạnh lùng nhìn Gia Cát Du Du một cái: “Được rồi, cho dù có phải là tự vệ hay không, tự cậu hãy giải quyết cho ổn thỏa đi. Tiểu Uyển là một công chúa có đủ tư cách, nếu cậu thật sự muốn làm bạn với Tiểu Uyển, vậy hãy thu hồi lại cái vẻ bướng bỉnh ương ngạnh của cậu đi.”
“Được, được, được, tớ biết rồi.” Gia Cát Du Du lập tức trả lời.
Thẩm Hà nói với Tư Nhiên: “Anh Tiểu Nhiên, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Tư Nhiên gật gật đầu, sau khi nhìn qua Gia Cát Du Du, liền cùng Thẩm Hà rời đi. Đi được vài bước, Tư Nhiên nhịn không được nói với Thẩm Hà: “Em cẩn thận với Gia Cát Du Du một chút.”
Thẩm Hà nghiêng đầu nhìn cậu bé: “Vì sao?”
“Anh luôn cảm thấy cô bé này không được tốt như vậy. Lúc nãy em nói với cô ta như thế, trên mặt cô ta rõ ràng hiện lên hai chữ không phục, nhưng miệng vẫn nhận lỗi.” Hàng lông mi dài của Tư Nhiên nhấp nháy một chút: “Trong sách nói, những người như thế rất nham hiểm.”
Thẩm Hà xoay người nhéo lấy mặt của Tư Nhiên một cái, cười tủm tỉm nói: “Muốn nói nội tâm đen tối, anh cũng không kém đâu. Nghe nói, gần đây anh lại lén lút đọc sách của cấp trung học rồi? Thành tích của anh đã tốt như vậy, sao không nhảy lớp đi?”
Tư Nhiên muốn nói, nếu cậu bé nhảy lớp sẽ không được cùng lớp với Thẩm Hà nữa...
Cho nên cậu bé thà rằng học từng bước từng bước, lén lút học những kiến thức của lớp cao hơn. Cậu bé chỉ muốn cứ như vậy mà cùng Thẩm Hà lớn lên.
Hai người cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau tham gia hoạt động, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau tham gia những nhiệm vụ mà trường học tổ chức.
“Anh muốn học cho chắc thêm một chút.” Tư Nhiên lựa chọn nói dối, mỉm cười nói với Thẩm Hà: “Mẹ nói, kiến thức phải vững, sau này học lên cao mới không bị mất gốc.”
Thẩm Hà nghĩ một chút liền nói: “Mợ tư nói có lý, anh Tiểu Nhiên, vậy em nhảy lớp có phải là không tốt không?”
“Không đâu. Tiểu Hà là công chúa nhỏ, Tiểu Uyển cũng là công chúa nhỏ, công chúa nhảy lớp là chuyện bình thường. Đừng nghĩ vớ vẩn.” Tư Nhiên lập tức nói: “Nếu lúc học có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi anh. Gọi khi nào đến khi đấy.”
“Ừ, anh Tiểu Nhiên là tốt nhất.” Thẩm Hà vui vẻ nói: “Anh trai em nói, may mà có anh, nếu không anh ấy ở bên ngoài không yên tâm.”
Tư Nhiên thỏa mãn nở nụ cười.
Bảo vệ Thẩm Hà, chăm sóc Thẩm Hà là việc làm vui vẻ nhất của cậu bé.
“Đúng rồi, Thẩm Duệ dạo này thế nào rồi?” Tư Nhiên hỏi: “Cậu ấy cũng đi được hơn năm năm rồi nhỉ.”
“Anh ấy càng ngày càng đẹp trai.” Thẩm Hà bĩu môi nói: “Em cũng bị anh ấy kéo dài khoảng cách rồi. Nghe nói, anh trai em vừa mới nhận được giải thưởng lớn mang tính quốc tế. Anh ấy là người trẻ tuổi nhất trong các tuyển thủ tham gia cuộc thi, cũng là người có thành tích tốt nhất. Bố và mẹ em rất tự hào. Ông nội, bà nội và bà cố cũng rất vui vẻ, nhưng em lại không có thành tích gì...”
Tư Nhiên lập tức an ủi cô bé: “Nói bừa, thành tích của Tiểu Hà cũng rất tốt mà. Nhảy vượt lớp này. Cả trường chỉ có em và Tiểu Uyển được học vượt lớp. Thành tích xuất sắc như thế, sao không đáng tự hào chứ?”
“Mẹ không cho em tự hào.” Thẩm Hà bĩu môi nói: “Em mà kiêu hãnh tự hào, mẹ liền lấy anh trai ra để đả kích em.”
Tư Nhiên gãi gãi đỉnh đầu: “Dù sao đi nữa thì trong lòng anh, em vẫn là tốt nhất.”
Thẩm Hà liền vui vẻ, nắm lấy tay của Tư Nhiên, cùng nhau đi vào trong: “Cảm ơn anh Tiểu Nhiên, em biết anh là người biết cách an ủi em nhất mà.”
Gia Cát Du Du nhìn bóng dáng của Thẩm Hà và Tư Nhiên, nụ cười trên mặt liền bị cởi bỏ.
Trong đáy mắt cô bé không cam lòng, khiến vẻ mặt của cô bé có chút u ám.
Không, cô bé tuyệt đối không thể để cho công sức bao năm vất vả ngụy trang trôi đi như thế được.
Xem ra, cô bé cần phải nghĩ ra một biện pháp gì đó, lấy lại trái tim của Vu Tiểu Uyển và Thẩm Hà.
Đến buổi chiều rồi, phải học tiết vũ đạo.
Thẩm Lúa và Tiểu Uyển đã sớm thay xong trang phục vũ đạo, nắm tay nhau chuẩn bị đi lên phòng vũ đạo để học.
Còn chưa đến cửa phòng học, chợt nghe thấy phía trước truyền đến một trận ồn ào.
“Phía trước xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” Vu Tiểu Uyển nhướn mày, nói: “Hiện tại đã sắp đến giờ vào học rồi, ồn như thế thì làm sao vào học được? Chúng ta qua đó xem xem đi.”
“Được.” Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển cùng nhau qua đó.
Từ xa đã nhìn thấy một đám người vây tròn, giống như đang vây xem cái gì đó.
Đám người này nhìn thấy Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển tới, liền nhường đường cho họ.
Thẩm Hà nhìn thấy Gia Cát Du Du đang mặc bộ đồng phục của trường, cõng trên người ba cây mận gai, cứ như thế quỳ trước mặt một bạn học sinh nữ.
Nữ học sinh kia rõ ràng là đang kinh hãi, đứng ở đó không biết làm thế nào.
Vu Tiểu Uyển nhất thời nở nụ cười: “Chịu đòn nhận tội? Gia Cát Du Du chơi đùa cũng gớm thật.”
Thẩm Hà thở dài một tiếng, nói: “Hà tất phải thế? Mọi người đều là bạn học.”
“Tớ đến phòng học đây, loại chuyện này, tớ không tiện ra mặt.” Vu Tiểu Uyển nói: “Tha thứ hay không tha thứ là việc của bạn học kia, tớ không tiện nói.”
“Được, cậu đi đi.” Thẩm Hà buông tay của Vu Tiểu Uyển ra, một mình tiếp tục đi lên phía trước.
Gia Cát Du Du quỳ trên đất, khóc lóc kể lể: “Bạn học, tớ thật sự đã biết sai rồi. Mong cậu trừng phạt tớ đi. Sau này tới sẽ không làm những chuyện như thế nữa.”
Thẩm Hà vừa định qua đó, Tư Nhiên bỗng nhiên kéo cô bé lại, sắc mặt u ám rất đáng sợ.