Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối phương tuy rằng đau đến nước mắt cũng tuôn ra rồi, nhưng mà vẫn là cắn răng mà nói: "Cô bị ngu à, đây là vay nặng lãi! Vay nặng lãi chính là lãi mẹ đẻ lãi con! Cô thật sự là đi mượn 200 triệu ở bên ngoài, thế nhưng là cô đừng có quên có bao nhiêu tiền lãi cô chưa có trả! Tiền vốn cộng thêm tiền lãi, chính là có nhiều như vậy đấy!"

Dương Lâm nghe xong, tức đến nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Đây quá ăn hiếp người rồi!

"Dù sao, cô cho dù đi tìm người giúp đỡ, cô cũng phải trả!" Người kia nghiến răng quẳng xuống một câu nói tàn nhẫn.

Dương Lâm nổi giận đùng đùng mà nói: "Ông yên tâm, tôi sẽ trả tiền của các người!"

Trình Thiên Cát buông ra người kia, nhấc chân đạp một cái: "Cút!"

Người kia vừa lăn vừa bò thì vọt xuống lầu, lúc rẽ ngoặt, thì kêu lên: "Mày có thể che chở được nó nhất thời, nhưng mày có thể che chở cô ấy cả đời không? Cô ấy đã ghi phiếu nợ cho chúng tôi, thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên! Chuyện này nói đến đâu, chúng tôi cũng không đuối lý! Hừ!"

Nói xong, người kia liền khập khiễng rời đi rồi.

Dương Lâm lau lau nước mắt, cúi đầu đối với Trình Thiên Cát nói: "Thật sự rất xin lỗi a, cho anh làm trò cười rồi."

Trình Thiên Cát mỉm cười, lắc đầu, nói: "Không sao, xem ra bữa cơm của hôm nay là không ăn được rồi, anh cáo từ trước."

Trình Thiên Cát xoay người muốn đi.

Dương Lâm bỗng nhiên gọi hắn lại: "Xin chờ một chút!"

Trình Thiên Cát đứng lại, quay đầu nhìn lấy Dương Lâm.

"Xin đợi em một lát." Dương Lâm quay người liền chạy vào trong nhà, trong chốc lát thời gian, liền bưng lây một cái hộp nhỏ chạy tới, hai tay đưa cho Trình Thiên Cát.

"Đây là?" Trình Thiên Cát kinh ngạc nhìn lấy Dương Lâm."Đây là thứ đáng giá nhất trước mắt của nhà chúng tôi rồi, đây là món quà của ba vào năm đó đã tặng cho mẹ, đương nhiên bây giờ cũng không đáng giá gì rồi, nếu như đáng giá, em cũng không cần vay tiền cho ba trị bệnh rồi. Thứ này thì tặng cho anh làm vật kỷ niệm đi, đây cũng là ý tứ của mẹ em. Cám ơn anh hôm nay đã giúp đỡ chúng tôi." Dương Lâm đưa cái hộp ở trong tay, không nói lời gì mà nhét đưa cho Trình Thiên Cát: "Nếu như em vẫn không thể gom được tiền, em cùng mẹ có lẽ sẽ phải từ bỏ trị liệu, sau đó mang theo ba rời khỏi nơi đây, tìm một chổ thanh tịnh, phụng bồi ông ấy đi đến đoạn đường cuối cùng. Vì vậy, sau này, chúng ta sẽ không còn có khả năng được gặp lại nữa. Cám ơn anh, anh trai, anh là người tốt."

Trình Thiên Cát cầm lấy chiếc hộp của Dương Lâm đưa, khóe miệng cong cong.

Lại có thể còn có người nói hắn là người tốt.

Hắn chưa từng là người tốt gì cả.

Chỉ là gương mặt này của hắn có tính lừa gạt quá mức rồi, nhất là phụ nữ, thật sự là không có cách nào đem hắn cùng từ gian ác này nghĩ đến cùng một chỗ, nhưng mà, thật sự là hắn không phải là thiên sứ, mà là ác quỷ, là sát thủ.

Cô bé này, xem ra cũng là một người xem mặt a.

Trình Thiên Cát cũng không có giải thích gì, nhận lấy chiếc hộp của Dương Lâm, gật gật đầu nói: "Vậy, tạm biệt nhé."

"Tạm biệt." Dương Lâm có chút không nỡ cùng Trình Thiên Cát vẫy tay từ biệt.

Không vì cái gì khác đấy, chỉ đơn thuần vì tình cảm xả thân tương trợ vào lúc nãy của Trình Thiên Cát mà thôi.

Phải biết rằng, hắn thân là người ngoài cuộc, hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến đấy.

Thế nhưng là hắn vẫn là ra tay.

Vì vậy, một anh trai đẹp trai ấm áp như vậy, nhất định sẽ là người tốt đấy.

Trình Thiên Cát về tới trong xe của mình, sau đó lái xe đi đến tiệm xe 4s ở gần đây, định đổi một bộ đệm ngồi hoàn toàn mới.

Trình Thiên Cát đang ở một khu nghỉ ngơi ở một bên uống trà chờ đợi, bởi vì tiệm xe 4s thuận tiện muốn cấp cho xe của hắn làm một cái bảo dưỡng thanh tẩy.

Ngay vào lúc Trình Thiên Cát đang chờ đợi, oan gia ngõ hẹp a, Thái tổng tới đây lấy xe rồi.

Hai người ở trong tiệm xe 4s, trong khoảnh khắc ánh mắt giao hội với nhau, Trình Thiên Cát lộ ra một nụ cười sáng lạn, mà sắc mặt của Thái tổng hoàn toàn tái xanh một hồi.

Thái tổng trực tiếp hướng về phía của Trình Thiên Cát đi tới, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở phía đối diện của Trình Thiên Cát, mở miệng nói: "Cũng là bởi vì sự cản trở của mày, vì vậy Dương Lâm mới không chịu theo ta?"

Trình Thiên Cát chậm rãi uống lấy ly cà phê ở trong tay, lười biếng mà quơ lấy chân, chậm rãi trả lời: "Thái tổng, ngài muốn ăn thịt thì đây không gì đáng trách, thế nhưng là tướng ăn phải trông nhìn đẹp."

Thịt mỡ ở trên mặt của Thái tổng run run một cái, ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn lấy Trình Thiên Cát: "Anh em à, lời này của em là có ý gì?"

Trình Thiên Cát chậm rãi thưởng thức một ngụm cà phê, sau đó thong dong đặt lại trên bàn, mới ngẩng đầu lên nhìn Thái tổng, nói: "Ngài muốn trâu già gặm cỏ non, đây không có là gì, rất bình thường. Thế nhưng là dưa hái xanh, nếu mà ăn, không cảm thấy bị cộm sao?"

Trình Thiên Cát cũng không giống như những thanh niên sức trâu vậy, vừa lên thì chỉ trích Thái tổng không biết xấu hổ, ỷ thế hiếp người bla bla bla một đống câu nói nhảm không có tác dụng gì, mà là nói, chuyện muốn ăn cỏ non là không có gì đáng trách, thái độ này, khiến Thái tổng rõ ràng có chút sững sờ, đây cùng tình huống trong dự liệu của ông không giống chút nào a.

Thái tổng lúc đầu vốn định ở đây ngăn chặn Trình Thiên Cát, sau đó hai câu nói đã kích khởi tính chính trực cùng cơn giận của thằng nhóc này, sau đó lấy cớ là hắn đã đắc tội mình, sau đó lôi ra đi tìm người thâu tóm một trận thật tốt.

Nào biết đâu, người đàn ông này hoàn toàn không theo như lẽ thường mà ra chiêu a!

Hắn lại có thể đồng ý mình trâu già gặm cỏ non?

Đây là phong cách gì đây?

Thái tổng này nào biết được, làm sát thủ đấy, tam quan thật ra cùng người bình thường, hoàn toàn không có ở cùng một cái vĩ độ?

Nhất là Trình Thiên Cát, hắn năm đó vì hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói là hi sinh thân thể, cái chiêu gì cũng đều dùng qua rồi.

Cùng một sát thủ nói tam quan?

Chậc chậc chậc, không phải là quá ngây thơ a.

Đương nhiên, Trình Thiên Cát cũng không phải là sợ Thái tổng này, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán, cũng chỉ cùng ông ấy tán dốc hai câu như vậy thôi.

Dù sao, hắn giúp đỡ Dương Lâm cũng chỉ là tiện tay, chỉ là bởi vì cô ấy dùng cùng một nhãn hiệu sữa tắm với Thẩm Thất, cũng không phải xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa gì.

Tinh thần trọng nghĩa? Thứ này, hắn là hoàn toàn không tồn tại đấy.

Nếu như hắn là người có tinh thần trọng nghĩa, thì cũng không làm sát thủ rồi.

Trình Thiên Cát chậm rì rì mà nói: "Cô bé tươi mới ngon miệng mà ngài nhung nhớ, vì vậy ngài thì trù tính kêu cô ấy đi vay mượn nặng lãi, sau đó muốn đem cô bé ấy bức đến bước đường cùng, khiến cô ấy cam tâm tình nguyện tới tìm ngài."

Thái tổng hình như cũng hứng thú: "Nói tiếp đi."

Trình Thiên Cát khẽ cười: "Thế nhưng là ngài lại quên mất trên cái thế giới này, có một loại người, tính cách vô cùng bướng bỉnh. Ngài càng là bức cô ấy, cô ấy lại càng phản kháng. Ngài càng bức gay gắt hơn, phản kháng của cô ấy cũng càng lợi hại thêm."

Nói xong, Trình Thiên Cát uống xong một ngụm cuối cùng của ly cà phê, vừa đúng lúc chiếc xe ở bên ngoài cũng đã bảo dưỡng thanh tẩy hoàn tất, hắn thong dong mà đứng lên, thì đi ra ngoài.

Lúc này, hai thuộc hạ của Thái tổng đưa tay muốn muốn ngăn cản lấy Trình Thiên Cát, Trình Thiên Cát ngay cả ra tay cũng lười ra, thân thể quỷ dị uốn éo một cái, thì nhẹ nhàng như vậy mà từ giữa hai người đi qua.

Hai thuộc hạ của Thái tổng trong nháy mắt mở to hai mắt, như gặp ma vậy, đồng thời quay đầu lại nhìn lấy bóng lưng của Trình Thiên Cát.

Trình Thiên Cát vừa đi vừa tiếp tục nói: "Thái tổng, nếu như tôi là ngài, tôi mới không dùng thủ đoạn ngu xuẩn như vậy hơn nữa cũng không có hiệu quả gì. Để đối phó phụ nữ, ngài quá low rồi!"

Trình Thiên Cát phải có tư cách nói những lời như vậy.

Năm đó, trong khách hàng của hắn, là một phần lớn đều khách hàng nữ a! Đối phó với phụ nữ, hắn nắm chắc nhất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK