Mộ Tiểu Vũ nắm lấy chiếc ghế, cười không tự nhiên cũng không cứng đơ lắm: “Không không không, vẫn nên để tớ ở đây! Tớ là người ngoài! Vẫn nên để tớ phục vụ tốt hơn!”
Vy Vy vội nói: “Cậu là khách quý mà Thẩm tiểu thư dẫn đến, sao lại là người ngoài chứ? Vẫn nên để tớ ngồi đây tốt hơn.”
Mộ Tiểu Vũ càng không chịu nhường: “Cậu đừng bao giờ nói thế. Tớ đến đây ăn không ở không, tớ đều cảm thấy ngại rồi đó!”
Thấy hai người đều đang giành chiếc ghế đó, những người khác đều cạn lời.
Văn Gian Thanh trực tiếp đi qua, cầm lấy chiếc ghế đó nói: “Đều đừng giành nữa, tớ ở đây cho, được chưa?”
Vy Vy và Mộ Tiểu Vũ liền buông tay ra.
Vy Vy tự ý thức mà lùi về phía bên cạnh hai bước, giữ khoảng cách với Văn Gian Thanh.
Văn Gian Thanh thấy động tác này của Vy Vy, ánh mắt liền ảm đạm.
Cô ấy đang trốn mình sao?
Farina vội đi qua kéo Vy Vy ngồi bên cạnh mình, nói: “Cậu vẫn nên ngồi bên cạnh tớ! Làm gì có cần đến cậu phục vụ! Chúng tớ đem theo không ít vệ sĩ và người hầu!”
Thẩm Tùng Tý cũng mở miệng nói: “Đúng thế, đúng thế, làm gì cần các cậu động tay! Nào nào nào, đều ngồi xuống cả! Đừng đứng mãi thế! Thế này còn ăn cơm hay không đây?”
Thẩm Tùng Tý thân là anh họ, lời cậu ta nói, ở đây có trọng lượng nhất.
Cho nên nghe cậu ta nói câu này, những người khác đều tìm vị trí ngồi xuống.
Cứ như thế, Mộ Tiểu Vũ tất nhiên ngồi bên cạnh Văn Gian Thanh.
Thẩm Mạch và Thẩm Viễn ngồi cạnh nhau.
Thẩm Viễn chăm sóc em gái chăm đến quen rồi, cho nên khi ăn cơm, trước tiên phải chăm Thẩm Mạch ăn trước.
Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh hai anh em ngồi giữa Mộ Tiểu Vũ và Thẩm Mạch, hai người cũng đều có nói có cười, cùng Thẩm Mạch giành ăn với nhau, bốn người liền quậy thành một đám.
Thẩm Tùng Tý ở phía đối diện, Farina, ngồi bên cạnh Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh, Vy Vy ngồi bên cạnh Farina, cũng xem như kéo dãn khoảng cách với Văn Gian Thanh.
Bữa trưa rất nhanh được đưa đến.
Cho dù là bữa ăn dã ngoại, nhưng bữa trưa của mọi người vẫn rất được chú trọng.
Đồ sứ của trấn Cảnh Đức, chiếc tách súc miệng bằng bạc nguyên chất, đũa bằng gỗ lê nạm vàng hình hoa mẫu đơn.
Nhìn với vẻ không bắt mắt lắm.
Nhưng giá trị của mỗi món đồ đều là con số thiên văn cả.
Mộ Tiểu Vũ nhìn những thứ trước mắt này, đều không kiềm được mà âm thầm tạch lưỡi.
Lại nhìn biểu cảm của người khác như là quen rồi, liền biết cuộc sống bình thường của họ cũng như thế.
Mộ Tiểu Vũ lén lút nhìn Văn Gian Thanh ngồi bên cạnh, trong lòng liền nảy ra mấy phần khát khao và hy vọng.
Nếu như, cô ấy thật sự có thể ở bên Văn Gian Thanh, có phải là...
Hạ Thẩm Châu mãi không mở miệng nói chuyện liền nhìn sang Mộ Tiểu Vũ, lại nhìn Văn Gian Thanh, sau đó cúi đầu uống canh, cũng không lên tiếng.
Thẩm Tùng Tý lại nói chuyện cùng Hạ Thẩm Châu trước: “Thẩm Châu, khoảng thời gian này, anh hai chị hai đều đang bận gì thế! Mẹ anh đều nói rồi để anh bên cạnh chị hai, chị hai tự mình trốn, đừng có mà trách anh đấy!”
Hạ Thẩm Châu chậm rãi uống canh trả lời nói: “Chuyện của anh chị hai, có lẽ không ai biết họ hằng ngày đều đang bận cái gì. Mấy hôm trước chị hai còn hỏi tiền trong tay em nhiều hay không, hình như muốn bao cả một cái cảng. Nhưng tiền trong tay lại không đủ, đều đang xoay chuyển tử những nơi khác, cho nên mới hỏi em.”
Hợp đồng cả cái cảng?
Lời của Hạ Thẩm Châu vừa dứt, mọi người trên bàn đều nhìn về phía Hạ Thẩm Châu.
Văn Gian Thanh liền nói: “Chị hai cũng thật là, thiếu tiền sao không nói với tớ? Thiếu bao nhiêu tớ chuyển sang cho chị ấy!”
Vừa nói, Văn Gian Thanh vừa lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho một số điện thoại: “Tôi là Gian Thanh, chuyển một khoản tiền vào trong tài khoản của chị tôi. Ừm, cho chị ấy một nửa đi. Được, biết rồi.”
Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh cũng học hỏi theo, cũng chuyển một khoản tiền cho Thẩm Hà.
Thẩm Tùng Tý dang tay, nói: “Được, các em đều cho cả, anh mà không cho, về nhà cha anh lại có chuyện để nói!”
Sau đó mấy chàng trai trên bàn ăn, ngoài Hạ Thẩm Châu ra, đều chuyển khoản tiền sang cho Thẩm Hà.
Đây chính là sức kêu gọi!
Vy Vy không có tiền, cô ấy cũng chuyển không được.
Farina có lòng muốn nịnh bợ Thẩm Hà, đều không tìm được lối để mà nịnh bợ, bởi vì cô ấy cũng không biết số tài khoản!
Thẩm Mạch cười híp mắt nhìn Thẩm Viễn chuyển khoản, cô bé không cử động.
Trong tay cô bé vốn dĩ không có mang tiền, cô bé cũng không biết trong tay mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Mộ Tiểu Vũ ngồi phía bên đó, ngưỡng mộ muốn điên cho được!
Cô ấy đột nhiên rất muốn gặp thử Hạ Thẩm Hà, muốn gặp xem người công chúa đế quốc được cả thế giới cưng chiều, sẽ có bộ dạng như thế nào.
Thẩm Mạch mở miệng hỏi Hạ Thẩm Châu: “Anh Thẩm Châu, sao anh không chuyển?”
Hạ Thẩm Châu cười hihi trả lời nói: “Có các em chuyển là đủ rồi, còn cần gì anh chuyển nữa chứ?”
Thẩm Mạch vừa muốn chu miệng, Văn Gian Thanh mở miệng nói: “Mạch Mạch đừng nghe cậu ta nói bừa! Cậu ta không chuyển tiền, có lẽ tài khoản đều bị chị hai lấy mất rồi! Chị hai từ nhỏ đã thích càn quét tài khoản của cậu ấy! Cho nên, cậu ấy có lẽ trong tài khoản không lấy một xu!”
Sau khi nói xong, mấy người có mặt, toàn bộ đều haha cười lớn.
Hạ Thẩm Châu cay đắng mà sờ mũi của mình, nói: “Ây ây ây, không nói rõ vậy chứ! Các cậu ít nhiều gì cho tớ chút mặt mũi chứ! Việc càn quét của chị tớ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai!”
Mọi người lại được một tràng cười vui.
Một lúc sau, điện thoại của Thẩm Hà liền gọi sang: “Các em ngoan, cám ơn mọi người tri viện cho chị! Cảng này chị đã lấy được rồi!”
Thẩm Tùng Tý không kiềm được hỏi: “Chị hai, cảng gì chứ! Sao lúc trước không nghe chị nói vậy?”
“Suỵt, chuyện này không được nói ra! Cha mẹ ông bà nội chị đều không biết!” Thẩm Hà thấp giọng nói: “Chị là kiếm một cái cảng bên nước ngoài! Lúc trước cứ phải đi nhờ của người ta, quá phiền phức. Dù sao có nghiệp vụ qua lại, dứt khoát chị lấy luôn cái cảng đó. Khu vực quốc gia này không thái bình lắm, cho nên, cha mẹ không đồng ý lắm chuyện chị đi mở cảng. Chuyện này đều giữ kín miệng cho chị! Ai nói ra thì người đó chờ mà chịu đòn!”
Thẩm Hà uy hiếp cả buổi trời trong điện thoại, nghe được mọi người đảm bảo mới yên tâm mà cúp máy.
Nhìn thấy mấy thiếu gia kia tương tác cùng với công chúa đế quốc trong truyền thuyết, thế là Mộ Tiểu Vũ lại càng ngưỡng mộ hơn.
Trái tim cũng càng kiên định việc cô ấy phải bên cạnh Văn Gian Thanh.
Điện thoại Thẩm Hà vừa cúp, lại có một cuộc gọi đến, trực tiếp gọi vào điện thoại của Văn Gian Thanh.
Văn Gian Thanh vừa nhìn, là điện thoại của Từ Vân Khê.
Điện thoại của bà ngoại ruột, cậu ta nào có dám không nghe, thế là đứng dậy đi sang một bên, bắt máy: “Alo, bà ngoại.”
“Gian Thanh à! Mộ Tiểu Vũ đó có bên cạnh con không?” Từ Vân Khê cười híp mắt mở miệng hỏi: “Con cảm thấy cô bé này như thế nào?”
Văn Gian Thanh liền gượng: “Bà ngoại, cái gì gọi là như thế nào chứ! Cô ấy không phải là khách mà chị hai mời đến sao?
“Được rồi, tiểu tử thối, đừng giả khờ với bà ngoại nữa.” Từ Vân Khê liền trả lời nói: “Ta không tin con cái gì cũng không biết!”