Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đợi Thẩm Tứ mở miệng, Mai Linh đã lên tiếng: “Em xin lõi, em và anh Thẩm Tứ không giống như chị nghĩ đâu. Chị muốn trách thì cứ trách em ạ. Đừng trách anh Thẩm Tứ, tất cả là lỗi của em.”

Đang nói thì Mai Linh bỗng nhiên khóc lên như thể bị người khác bắt nạt.

Mạc Thu là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, cô ghét nhất là dáng vẻ giả vờ yếu đuối như hoa sen trắng của Mai Linh.

Tư Y Cẩm cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì vậy, cô nhướng mày định lên tiếng.

Mai Linh lại bắt đầu khóc lóc kể lể: “Chị Tư, chị đã có được tất cả mọi thứ mà chị muốn, xin chị giơ cao đánh khẽ, đừng tính toán với em.”

Tư Y Cẩm còn chưa mở miệng thì Mạc Thu đã cười ha ha.

Chết tiệt, trước đây, lúc lăn lộn bên ngoài cùng Thẩm Thất, cô đã nhìn thấy đủ loại hoa sen trắng, nhưng cô chưa bao giờ thấy đóa hoa nào trắng như thế này!

Đúng là làm giặc mà, còn hùng hồn hơn cả người bắt quả tang.

Các cô còn chưa làm gì cả, chưa nói gì cả, thế mà cô ta làm như các cô ăn hiếp cô ta không bằng ấy?

Cô ta cho rằng cả thế giới này đều đang xoay quanh bông hoa sen trắng như cô ta ư?

Trước đây, bọn họ thực sự không phát hiện ra thuộc tính của bông sen trắng Mai Linh này!

Tư Y Cẩm còn chưa nói gì, chưa làm gì mà sao lại bảo Tư Y Cẩm giơ cao đánh khẽ? Cô ta hèn hạ đến mức nào mà phải xin một người không liên quan gì giơ cao đánh khẽ chứ?

Từ trước đến nay, Mạc Thu luôn là một người thẳng thắn, nếu không thì cô cũng sẽ không làm việc cho Thẩm Thất. Hơn nữa, bầu không khí giữa mọi người ở S.A luôn rất tốt, vì vậy, tính cách có gì nói nấy của cô vẫn không thay đổi chút nào.

Nghe Mai Linh nói thế, Mạc Thu không nhịn nổi nữa, cô đứng ra bênh vực Tư Y Cẩm.

“Ơ kìa, Mai Tiểu Thư nói gì vậy? Chúng tôi đã nói gì rồi sao? Chúng tôi đã làm gì rồi sao? Hay cô đã làm chuyện gì khuất tất bị chúng tôi phát hiện? Không có đúng không? Nếu nói tha thứ, chẳng lẽ không phải là Mai gia các cô phải xin chúng tôi tha thứ sao? Kẻ giết người yêu cầu người bị hại xin lỗi, quả thực rất nực cười! Từ khi nào mà tiêu chuẩn đạo đức có thể qua mặt pháp luật thế?” Mạc Thu nói, đây chính là một khẩu liên hoàn nã đạn liên tục.

Tư Y Cẩm không ngăn nổi nữa.

Cơ thể Mai Linh run lên, nước mắt bỗng chốc rơi xuống: “Chị Mạc, những lời này hơi nặng nề rồi! Những chuyện đó là do nhà tôi làm chứ có phải do tôi làm đâu. Nếu như chị muốn phán quyết tất cả những người trong nhà họ Mai thì tôi cũng không còn cách nào khác.”

Mạc Thu lại cười ha ha: “Phán quyết người khác? Không hổ là sinh viên đại học, dùng luôn cả thành ngữ. Tôi là ai chứ? Quan tòa? Cảnh sát? Hay là người biện hộ? Tôi không phải là ai cả, sao tôi có thể phán quyết những người khác chứ? Cho dù tôi muốn hắt nước bẩn thì tôi cũng phải phân biệt rõ ràng đó là ai chứ? Tôi chỉ là một người qua đường, tôi ngứa mắt với dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô nên mới đứng ra nói mấy câu, sao lại không thể chứ? Nói như thế thì trái tim công chúa của cô tan nát rồi trở nên đau đớn à? Vậy thì trái tim của cô cũng mềm yếu quá nhỉ? Lúc những chuyện bên nhà cô hỏng bét, sao lại không thấy trái tim công chúa của cô vỡ vụn nhỉ? Sao bây giờ người ngoài mới nói mấy câu thì trái tim pha lê của cô lại trở nên như thế rồi?”

Mai Linh nhìn Tư Y Cẩm với vẻ mặt tái nhợt: “Chị Tư, chị cũng nghĩ như thế à?”

Mạc Thu lại mỉm cười: “Ơ kìa, cô có thể phân biệt rõ mọi chuyện không thế? Tôi đang nói chuyện với cô mà cô lại kéo người khác vào làm gì chứ? Cô Mai, hoa hồng nhặt được sẽ mềm, điều này chưa bao giờ sai cả. Nhưng mà, cô cảm thấy Tư Y Cẩm là một quả hồng mềm à?”

Tư Y Cẩm thởi dài một tiếng: “Thẩm Tứ, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi.”

Thẩm Tứ vội vàng gật đầu.

Chết tiệt, nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này với vợ mới được!

Tuyệt đối không thể để xay ra bất cứ chuyện gì!

Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ quay người rời khỏi nhà hàng, Mai Linh định đi theo thì Mạc Thu ngăn cô ta lại.

“Hai vợ chồng người ta nói chuyện, cô muốn đi góp vui à?” Mạc Thu bỗng nhiên tiến lại gần rồi nói thầm bên tai Mai Linh: “Đẳng cấp của cô quá thấp. Cô vẫn còn non nớt lắm, mánh khóe này chúng tôi nhìn thấy quá nhiều rồi.”

Nói xong câu này, Mạc Thu giơ tay sửa sang lại quần áo cho Mai Linh rồi nói một cách sâu xa: “Đám hoa sen trắng cạnh tranh với tổng giám đốc Thẩm nhà tôi trước đây cũng hay dùng thủ đoạn này đấy. Vì vậy, cô cũng nên tỉnh lại đi. Một cô bé không lo học hành, đúng là thiếu gia giáo. Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm đã công khai mối quan hệ rồi, nếu như cô vẫn muốn chen chân vào thì đúng là quá bỉ ổi!”

Sắc mặt của Mai Linh trở nên trắng bệch.

Bây giờ, Mạc Thu không chỉ là trợ lý cao cấp nhất của S.A mà còn là nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia, là vợ tương lai của sĩ quan cấp cao.

Vì vậy, cho dù bị Mạc Thu trách móc như vậy nhưng Mai Linh cũng không dám hé răng.

Mạc Thu cũng lười phân tích triết lý cuộc sống với một đứa trẻ nên sau khi nhìn thấy Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm đi khỏi, cô cũng quay người rời đi.

Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm đến một lối ra an toàn, không chờ Tư Y Cẩm lên tiếng, Thẩm Tứ lập tức giải thích toàn bộ chuyện đã xảy ra hôm nay cho cô nghe.

Tư Y Cẩm cứ im lặng mãi làm cho Thẩm Tứ bỗng nhiên nóng lòng, hắn thề thốt đủ kiểu: “Vợ à, những lời anh nói đều là sự thật! Anh không lừa em đâu!”

Cuối cùng Tư Y Cẩm cũng mở miệng nói: “Em không phải là một đứa trẻ, em sẽ không làm mấy cái trò hề như khóc lóc, làm loạn ầm ĩ đâu. Em tin anh. Nếu như anh muốn có gì đó với Mai Linh thì anh đã làm trước khi gặp em rồi. Em chỉ muốn nhắc anh một câu đơn giản thôi, miệng người như lưỡi dao găm. Em tin anh thì không có nghĩa là những người ngoài kia cũng tin anh, Tiểu Nhiên cũng tin anh.”

Thẩm Tứ lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh biết rồi! Lần sau, nếu như gặp cô ấy, nhất định anh sẽ nói với em.”

Tư Y Cẩm gật đầu rồi nói: “Mấy hôm nay em quá bận, mọi chuyện ở công ty đều giao lại hết cho em. Lễ cưới của Mạc Thu và toàn bộ thiết kế đều do công ty đảm nhận, vậy nên đây cũng là việc quan trọng nhất. Có lẽ em đã không chú ý được nhiều đến anh. Do đó, xin anh tha thứ cho em về chuyện này.”

Thẩm Tứ chầm chậm thở phào nhẹ nhõm, hắn giơ tay kéo Tư Y Cẩm vào lòng, giọng điệu rất dịu dàng: “Ngốc ạ. Giữa chúng ta mà còn cần phải nói những lời khách sáo thế à? Chuyện mà chúng ta giúp đỡ là một, sao anh có thể không biết em bận như thế nào chứ? Y Cẩm, cảm ơn em, cảm ơn em đã chấp nhận và tin tưởng anh.”

Tư Y Cẩm lắc đầu: “Cũng không biết bên phía tổng giám đốc Thẩm bận bịu đến mức nào nữa.”

Thẩm Tứ mỉm cười: “Em yên tâm, bên phía Tiểu Thất là doanh trại tập trung của binh sĩ. Vì vậy, chuyện của Tiểu Lục chắc chắn sẽ được chuẩn bị ổn thỏa.”

Thẩm Tứ nói rất đúng, lễ cưới của Thẩm Lúc và Sùng Minh thực sự đã được chuẩn bị đâu vào đấy.

Bây giờ, Thẩm Lục và Sùng Minh đang thử lễ phục sẽ mặc vào hôm đám cưới.

Hai người họ đều có một gương mặt vô cùng đẹp trai, thân hình như người mẫu, đúng là mặc cái gì thì đẹp cái đấy.

Nhất là Thẩm Lục, hắn thực sự không muốn để cho người khác sống nữa rồi!

Cho dù là quần áo gì, chỉ cần Thẩm Lục mặc lên thì đám người mẫu đều như bị bức tử.

Sùng Minh cười tủm tỉm nhìn Thẩm Lục thay quần áo, Thẩm Lục đã thay liên tiếp mười bộ quần áo nên không muốn thay thêm nữa.

“Sao chuyện này lại phiền phức thế?” Thẩm Lục nhíu mày: “Hôm đó, chúng ta mặc vest cả là được rồi mà?”

Sùng Minh khoanh tay lại: “Đây là ý của Tiểu Thất chứ không phải là ý của anh! Em ấy nói, hôm tổ chức lễ cưới, ít nhất em sẽ phải thay tám bộ quần áo. Đây chỉ là màn khởi đầu thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK