Hạ Nhật Ninh cảm giác có gì đó không đúng, không chịu được lên tiếng gọi: “mẹ!”
Vưu Tâm Nguyệt không thể giả ngốc thêm được nữa, đành nói: “tôi có nghe nói về truyền thuyết của lăng mộ này, tôi cũng rất có hứng thú với nó, nên cũng muốn đi xem!”
Hạ Quốc Tường và Hạ Nhật Ninh nhìn Vưu Tâm Nguyệt với ánh mắt thất vọng.
Vưu Tâm Nguyệt biết bọn họ rất thất vọng về bà, nhưng bà vẫn cứng rắn giả bộ không nhìn thấy.
Sự oán hận của bà đối với Hạ lão phu nhân, đã chiếm lấy tâm trí bà rồi.
Chỉ cần đả kích Hạ lão phu nhân, chỉ cần có thể làm cho Hạ Nhật Ninh quay lại, thì bà không màng tất cả.
“Tâm Nguyệt, đừng quậy nữa.” Hạ Quốc Tường nhẹ giọng nói” trở lại đây!”
“Mẹ, việc này không phải giỡn chơi!” Hạ Nhật Ninh lao tâm khổ tứ khuyên can.
Charles và Thôi Nguyệt Lam đứng một bên quan sát, không hề nói gì.
Vưu Tâm Nguyệt ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt bất định của Thẩm Thất.
Sự oán hận của Vưu Tâm Nguyệt một lần nữa lại nổi lên.
Bà đã sống tự do, vui vẻ hơn nửa đời người!
Nhưng mà vì một lão phu nhân nhà họ Hạ, đã làm cho một người kiêu ngạo như bà, giống như một con chó bình thường trong nhà tang lễ, bị trừng phạt không nói, còn bị gạt bỏ danh phận nữ chủ nhân nhà họ Hạ!
Mối oán hận này, bà không thể chịu được!
Đến con dâu của bà, bà cũng không có tiếng nói!
Bà không phải là Hạ phu nhân, bà là sát thủ!
Thân là sát thủ, sao có thể để người khác khống chế được? Làm sao có thể để sinh mệnh của mình tiêu tan trong tay gia tộc danh vị này chứ?
Bà rõ ràng đều biết, sẽ làm cho Hạ Quốc Tường và Hạ Nhật Ninh thất vọng, nhưng không có thời gian để ý!
Bà chỉ muốn giết chết Thẩm Thất, chứ không muốn hạ thủ Hạ lão phu nhân, Hạ Quốc Tường không thể ngăn cản bà!
Hơn nữa Hạ Quốc Tường yêu bà như vậy, rồi sẽ có một ngày tha thứ cho bà thôi!
Còn Hạ Nhật Ninh là con trai của bà, bà còn sợ con ruột của mình oán giận sao?
Cho nên, sau khi suy nghĩ nhiều lần, Vưu Tâm Nguyệt cứng đầu nói: “Nhật Ninh, Quốc Tường. Sau này tôi e rằng không thể nào làm chuyện mạo hiểm được nữa rồi. Cứ để tôi trước khi rửa tay gác kiếm, làm cho thỏa thích vậy.”
Hạ Quốc Tường thở nhẹ một tiếng, nói: “Tâm Nguyệt, bà sẽ hối hận đó! Bây giờ vẫn còn kịp!”
Vưu Tâm Nguyệt nghiến răng nói: “hối hận? Không đời nào! Tôi chỉ đi vào trong xem náo nhiệt mà thôi.”
Charles đã hết kiên nhẫn, cầm súng chỉ vào đầu Vưu Tâm Nguyệt, nói với Hạ Nhật Ninh: “đi vào!”
“Ông” Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Vưu Tâm Nguyệt bị người khác dùng súng uy hiếp, lửa giận đùng đùng.
Thẩm Thất thấy tình hình không tốt, liền nói: “bỏ đi, bỏ đi, chúng ta cùng vào trong đi! Nếu như mẹ đã hiếu kì như vậy, vậy thì chúng ta cùng mẹ đi vào trong là được rồi. Lát nữa chúng ta chú ý một chút là được!”
Hạ Nhật Ninh lông mày nhướng lên nhìn Thẩm Thất.
Khoảng khắc này, anh rất là thấy vọng về Vưu Tâm Nguyệt.
Đây có còn là mẹ của anh không?
Tại sao lại cứng đầu như vậy chứ?
Đây là lúc nào rồi chứ!
Bà thích lăng mộ, sau này có thể chuẩn bị vô số thiết bị, tùy ý mà đào!
Nhưng mà Charles là hạng người như thế nào chứ?
Ông ta là một kẻ giết người có tiếng!
Anh làm sao có thể yên tâm,để mọi người cùng vào trong được chứ?
Bà thân là cố vấn của tổ chức sát thủ, sát thủ có kinh nghiệm, làm sao lại không hiểu được đạo lí này chứ?
Tại sao?
Nếu như rõ ràng biết cùng vào trong với Charles, cũng giống như vào hang cọp, vậy tại sao vẫn còn muốn vào trong?
Không lẽ tất cả việc này, đều là âm mưu sao?
Bà ấy hợp tác với Charles?
Chỉ là để lừa lấy bình vuông bằng đồng trong tay tiểu Thất sao?
Nhưng mà lại là tại sao?
Bà ấy căn bản không cần thiết theo đuổi cuộc sống trường sinh!
Charles sắp chết rồi, cho nên mới làm tất cả để có được cuộc sống trường sinh.
Vậy thì còn bà ấy?
Rốt cuộc bà ấy muốn gì?
Trong thời gian này, sự thất vọng của Hạ Nhật Ninh dành cho Vưu Tâm Nguyệt từng chút từng chút một tích lũy lại, đến bây giờ đã lên đến đỉnh điểm.
Trước đây chỉ là những vấn đề nhỏ, Hạ Nhật Ninh có thể hiểu thay cho Vưu Tâm Nguyệt.
Nhưng mà tình hình trước mắt, anh phải giải thích như thế nào đây?
Tại sao bà ấy đã từng tuổi này rồi lại còn cứng đầu như vậy?
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt.
Anh cuối cùng đã hiểu tại sao bà nội không muốn bà ấy trở về nhà rồi.
Bà ấy thật sự không phù hợp với cuộc sống hào môn.
Bà ấy luôn luôn cứng đầu.
Lúc còn trẻ cũng vậy, không ngờ sau mấy chục năm vẫn vậy!
Lúc trẻ cứng đầu còn có thể nói là ngây thơ trong sáng.
Nhưng mà một người đã hơn năm mươi tuổi, vẫn còn cứng đầu như vậy, chỉ có thể làm cho người khác thất vọng.
Năm đó bà ấy vì theo đuổi cuộc sống tự do tự tại, vừa mới kết hôn đã bỏ đi không nói lời nào, xém chút là làm ông nội tức chết, đồng thời hạ lệnh, cấm không cho bọn họ trở về nhà.
Bây giờ, bà ấy lại là vì theo đuổi tính hiếu kì của mình, không màng đến việc Thẩm Thất có thai, cũng không quan tâm sự an nguy của chồng và con trai, lại đi hợp tác cùng Charles, cùng đi vào thám hiểm địa cung.
Lần này thật là quá đáng.
Hạ Nhật Ninh nghĩ đến đây, cũng lên tiếng: “mẹ, hôm nay mẹ thật quá đáng rồi.”
Vưu Tâm Nguyệt nghe Hạ Nhật Ninh nói như vậy, trong lòng rất tức giận.
Lam Lam nói quả không sai.
Chỉ vì Thẩm Thất, con trai của bà lại dám tức giận với bà, bây giờ còn nói ra những lời như vậy!
Chỉ cần Thẩm Thất chết đi. Hừ!
“Thật sao? Nếu như mọi người không muốn vào trong, thì không cần đi nữa! Dù gì ta cũng muốn vào trong xem trong đó có gì!” Vưu Tâm Nguyệt phẫn nộ nói.
Thẩm Thất thấy mọi người sắp cãi nhau rồi, chỉ có thể đứng ra dàn xếp ổn thỏa, nói: “vừa hay, con cũng rất hiếu kì. Nhật Ninh, ba, chúng ta cùng vào trong thôi!”
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh khẽ thở dài.
Anh rốt cuộc phải làm sao, mới có thể làm cho người mẹ cố chấp này quay đầu đây?
“Chúng ta đi!” Hạ Nhật Ninh chỉ có thể nghiến răng nói: “các người bảo vệ tiểu Thất!”
Vệ sĩ lập tức chia ra, để Thẩm Thất ở chính giữa.
查林的人和贺逸宁的人,鱼贯进入了地宫的入口通道。
Người của Charles và người của Hạ Nhật Ninh cứ lần lượt bước tới lối đi vào địa cung.
Thẩm Thất đi chính giữa, thận trọng đi theo sau.
Đi không được bao xa, liền nhìn thấy một ngã tư đường nhỏ ngay trước mặt.
Charles liền lấy ra một tấm bản đồ, nghiêm túc xác định phương hướng, chỉ về con đường nhỏ ở giữa nói: “đi đường này! Hạ tổng, người của cậu đông, cậu đi trước dẫn đường đi? Người bên tôi đều già và yếu, không thích hợp dẫn đầu!”
Hạ Nhật Ninh thâm trầm nhìn Charles, không nói câu nào, liền đi lên phía trước.
Thẩm Thất vội chạy lên, đi bên cạnh Hạ Nhật Ninh.
Vưu Tâm Nguyệt và Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Thẩm Thất lại ỷ lại vào Hạ Nhật Ninh, trong lòng càng thêm căm ghét.
Vưu Tâm Nguyệt có cảm giác con trai của mình bị cướp mất rồi.
Thôi Nguyệt Lam cẩm thấy người đàn ông của mình bị cướp đi.
Dù sao, đều là oán hận cũng đúng rồi!
Hạ Quốc Tường cố ý rớt lại phía sau, nhân cơ hội đi bên cạnh Vưu Tâm Nguyệt, dùng phương thức liên lạc của hai người, nói chuyện với Vưu Tâm Nguyệt nhưng không phát ra tiếng nói: “Tâm Nguyệt, hôm nay bà bị làm sao vậy? Bà làm sao lại hợp tác cùng Charles?”
Vưu Tâm Nguyệt ánh mắt nhấp nháy, không chịu thừa nhận, nói: “tôi chỉ là hiếu kì mà thôi. Nghe Charles nói, địa cung này chôn cất một nam một nữ, tướng mạo của bọn họ rất giống Nhật Ninh và Thẩm Thất! Vì vậy tôi muốn vào xem xem có phải sự thật không!”
“Tâm Nguyệt, trước đây bà cứng đầu không nói làm gì. Nhưng Thẩm Thất hiện đang có cốt nhục nhà họ Hạ, bà lại để con bé vào chỗ nguy hiểm, nếu như có chuyện bất trắc, làm sao có thể gặp mẹ đây? Làm sao có thể đối diện tổ tông nhà họ Hạ?” Hạ Quốc Tường có chút bực mình.
Hạ gia rất coi trọng máu mủ.
Năm đó Hạ Quốc Tường tìm kiếm Vưu Tâm Nguyệt khắp nơi, làm cho ba của ông rất tức giận. Nhưng mà ông vẫn không dám coi nhẹ chuyện người thừa kế. Vẫn theo quy tắc sinh ra người thừa kế, theo quy tắc mang về Hạ gia nuôi nấng.
Nhưng mà hiện nay Vưu Tâm Nguyệt lại cứng đầu đến mức độ này, lại đẩy Thẩm Thất có thai đi vào địa cung.
Điều này là cho Hạ Quốc Tường khó lòng chấp nhận.
Nếu như Thẩm Thất ở đây xảy ra chuyện bất trắc, thì mẹ nhất định sẽ không thể chịu nổi đả kích này!
Mẹ không chỉ thích Thẩm Thất, mà còn đặt toàn bộ hy vọng vào đứa trẻ trong bụng Thẩm Thất.
Nếu như Thẩm Thất hay đứa trẻ xảy ra chuyện, chỉ sợ rằng mẹ sẽ rất tức giận, sẽ không thể làm chủ được cảm xúc, chỉ cần tức giận,thì sẽ hoặc là trúng gió, hoặc là chết!
Những hậu quả này, Hạ Quốc Tường không muốn nghĩ đến.
Nhân lúc chưa chính thức đi vào địa cung, nhân lúc bây giờ vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần Vưu Tâm Nguyệt cùng Hạ Quốc Tường đồng tâm hiệp lực, dựa vào sự hiểu biết của bọn họ, có thể dễ dàng đưa con trai và con dâu rời khỏi đây.
Nhưng Vưu Tâm Nguyệt lần nữa làm Hạ Quốc Tường thất vọng.
Vưu Tâm Nguyệt cứng đầu nói: “sau này tôi sẽ giải thích với ông. Dù gì bây giờ chúng ta đều đi vào hết rồi, chi bằng cứ như vậy xem náo nhiệt. Lần trước Nhật Ninh đều có thể bình an đi ra, lần này chúng ta cũng có thể!”
Bà chỉ nói Hạ Nhật Ninh có thể bình an đi ra, chứ không hề nói Thẩm Thất cũng bình an đi ra.
Hạ Quốc Tường kìm nén tức giận, nói: “lần trước chuẩn bị kĩ càng, hơn nữa chỉ là ở bên ngoài địa cung, tình huống nguy hiểm, xém chút là không thể trở ra. Lần này chúng ta đến đột ngột, chỉ là để cứu bà, căn bản là không mang theo nhiều đồ chuẩn bị. Hơn nữa, lần này là đi sâu vào địa cung, làm sao có thể so sánh được?”
Vưu Tâm Nguyệt không nói gì.
Bây giờ bà đã bị thù hận che mờ mắt. Bất cứ ai nói gì đều không nghe.
Hạ Quốc Tường thật sự thất vọng đến cực điểm rồi, một Hạ Quốc Tường xưa nay chưa bao giờ nặng lời, cuối cùng cũng phải nói ra lời này: “Tâm Nguyệt, bà làm tôi rất thất vọng! Tôi cho rằng, qua nhiều năm như vậy, bà sẽ trở nên tốt hơn.”
Quả nhiên, bởi vì câu nói này của Hạ Quốc Tường, mà sắc mặt của Vưu Tâm Nguyệt lập tức biến sắc!
Bà ấy càng tăng thêm lòng thù hận với Thẩm Thất!
Chẳng lẽ ngay cả chồng của bà, cũng đứng về phía của Thẩm Thất sao?
Chẳng trách Lam Lam ghét Thẩm Thất đến như vậy, bây giờ bà cũng rất ghét Thẩm Thất!
Thẩm Thất không cảm thấy gì, chỉ là khuôn mặt lo lắng đi theo sau Hạ Nhật Ninh.
Con đường này không phải quá dài, đi qua mấy cây cột, liền nhìn thấy một bức tường cổ.
Trên bức tường cổ này có khắc rất nhiều văn tự, nhưng mà những người có mặt, không ai có thể xem hiểu.
Tiếc là el không có ở đây, nếu không có thể hỏi cô.
Charles đối với những văn chương lịch sử này không có chút quan tâm nào, ông ta chỉ quan tâm đến bí quyết trường sinh mà thôi.
Vì vậy Charles nhìn qua bản đồ, nói: “đi vòng qua phía sau bức tường cổ này.”
Thẩm Thất nhìn bức tường cổ này, cau mày nói: “nhưng mà sau bức tường cổ này là khoảng trống, làm sao mà chúng ta qua được.”