Nói xong, Thẩm Thất quay người rời đi luôn.
Phan Nhuận hơi hoảng loạn, ánh mắt cô nhìn xuống dưới đất, cô không dám nhìn thẳng vào Phạm Ly.
Cho dù cô là ảnh hậu Quốc tế, nhưng lúc này cũng có chút luống cuống không biết phải làm gì.
Trước đây, cô chỉ diễn cuộc đời của người khác.
Khoảnh khắc này, cuộc đời thuộc về chính cô, không cần có kỹ năng diễn xuất, chỉ cần đi theo con tim.
Phạm Ly đưa bó hoa lên trước mặt Phan Nhuận, Phan Nhuận ngơ ngác một lúc, nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy bó hoa.
Hai người sánh vai nhau đi lên phía trước, tuy không nói một lời nào, nhưng cảm thấy không khí xung quanh rất trong lành.
“Anh xin lỗi, hôm đó không gọi em lại.” Phạm Ly chủ động giải thích việc của ngày hôm đó: ‘lúc đó trạng thái của anh thật sự không được tốt, mặt khốn khổ nhất của anh bị em nhìn thấy, còn là nhờ vào em giải quyết khó khăn cho anh, anh cũng có lòng tự trọng chứ.”
Phan Nhuận chỉ cười nhẹ.
“Với lại, hôm đó có rất nhiều việc phải xử lý. Vì vậy, anh cũng đồng ý tạm thời chia tay, để hai chúng ta suy nghĩ kỹ lại con đường tương lai. Anh đã nghĩ rất kỹ rồi, em thì sao?” Phạm Ly từ từ mở lời.
Phan Nhuận hoảng loạn vén đi những sợi tóc rối che mất khuôn mặt, cô nói lắp bắp: “Em, em vẫn chưa nghĩ kỹ.”
“Không sao đâu, trước đây là em chờ anh. Bây giờ, đổi lại để anh chờ em.” Phạm Ly vừa cười vừa nói: “Sau khi trải qua chuyện này, anh đã thật sự bước ra khỏi nỗi ám ảnh hồi nhỏ. Đúng thật, khi Mộc Thanh chốc thuốc cho anh, lúc cô ta chuẩn bị làm nhục anh, anh thật sự muốn chết đi cho xong. Những ký ức đáng sợ hồi nhỏ, một lần nữa hiện lên, khiến anh cảm thấy cuộc đời này không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng đúng khoảnh khắc em xuất hiện, anh như nhìn thấy ánh sáng, anh cảm thấy có can đảm và hy vọng để tiếp tục sống.”
“Em biết việc, chu đáo, tỷ mỉ, là mẫu người anh thích nhất. Với lại em rất có chừng mực, cảm ơn em đã bảo toàn lòng tự trọng của anh vào lúc anh khốn khổ nhất.” Phạm Ly nói rất chân thành: “Anh luôn tưởng rằng nỗi ám ảnh hồi nhỏ không bao giờ có thể vượt qua được, nhưng sau khi trải qua chuyện của ngày hôm đó, anh mới đột nhiên hiểu ra. Thật ra anh đã không còn là cậu bé yếu ớt của hồi nhỏ nữa. Sức chịu đựng của anh, đã đủ để ứng phó với tất cả những tổn thương. Có lẽ lần này anh là bệnh nặng dùng thuốc nặng, uống thang thuốc này vào, đã hoàn toàn chữa khỏi tâm bệnh của anh rồi.”
“Giờ anh đã là người bình thường rồi. Phan Nhuận, anh muốn kết hôn, và đối tượng kết hôn, anh hy vọng là em.” Phạm Ly chủ động kéo lấy tay Phan Nhuận, anh nói: “Em yên tâm, anh vẫn có cảm giác ghê tớm đối với những người con gái khác. Cuộc đời này anh chỉ lấy em, chỉ động vào em, chỉ sinh con cùng em.”
Mắt Phan Nhuận đã ướt nhòe, nước mắt làm mờ hết tầm nhìn của cô.
Có câu nói, tình yêu thật sự, mãi mãi không bao giờ sợ muộn.
Vào năm 37 tuổi trong cuộc đời, cô gặp được người đàn ông xứng đáng để cưới, không muộn, không hề muộn chút nào.
“Bây giờ, anh chỉ muốn nghe đáp án của em. Tất nhiên, đáp án mà anh thích nghe nhất, chắc em cũng biết.” Phạm Ly khẽ nói: “Anh đã nói qua với mọi người trong nhà rồi, cả nhà ai cũng rất ủng hộ chúng ta, bố mẹ, và cả Phạm Thành cũng đều chúc phúc cho chúng ta. Phạm Đinh Đinh đúng là con trai anh thật, nhưng, ý kiến của con không làm ảnh hưởng đến sự lựa chọn của anh. Với lại, anh càng muốn cùng em sinh một đứa con, bất luận là con trai hay con gái, chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích.”
Phan Nhuận đột nhiên dừng chân lại, cô quay đầu lai cứ thế nhìn Phạm Ly.
Không thể không thừa nhận, khoảnh khắc này, cô thật sự cảm động đến muốn chết lên được!
Nhưng mà.
Chỉ thế thôi, là nhận lời ngay sao?
Phạm Ly dường như đoán thấu được tâm tư của Phan Nhuận, anh đưa tay phải lên bấm tạch một cái.
Năm giây sau, màn hình tinh thể lỏng khổng lồ sau lưng hai người đột nhiên tối sầm xuống.
Tiếp theo đó là video mà Phạm Ly quay sẵn từ trước được bật lên.
Trong video, Phạm Ly mặc một bộ vest rất chỉn chu, trên tay anh ôm một bó hoa và nhẫn kim cương, anh quỳ một gối xuống đất: “Phan Nhuận, hãy đồng ý lấy anh.”
Phan Nhuận lấy tay bịt miệng, cô dường như không dám tin quay sang nhìn Phạm Ly.
Một giây sau, đột nhiên có chiếc máy bay trực thăng bay đến bên trên đỉnh đầu, từ trên trời thả xuống rất nhiều rất nhiều những bông hoa tươi rất to.
Những ánh đèn chiếu bên trên hai người, thật sự là đẹp và lãng mạn đến cực độ!
Phan Nhuận một lần nữa lấy tay bịt miệng, nước mắt cô cứ thế tuôn ra khỏi khoang mắt, cô thật sự không nói lên được một lời nào.
“Nhận lời đi.” Thẩm Thất đứng bên cạnh cũng xúc động đến nỗi rơi nước mắt, hai tay cô đặt lên khóe miệng kêu thật to cổ vũ cho Phạm Ly.
“Hãy lấy anh ấy đi!” Những người xung quanh đến xem cũng cổ vũ bằng tiếng Anh cho họ.
“Thượng thiên làm chứng, hậu thổ chứng giám, Phạm Ly tôi, nguyện suốt đời suốt kiếp, trọn đời bên em.” Tay phải Phạm Ly đặt lên lồng ngực, tuyên thề rất nghiêm túc: “Bất luận vinh hoa phú quý, khỏe mạnh hay ốm đau, nguyện luôn cùng thuyền cùng sóng gió bên em.”
Phan Nhuận không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa, cô khóc òa lên rất to.
“Nhận lời đi, hãy lấy anh ấy đi!” Tâm trạng của những người xung quanh đến xem cũng bị lây theo, họ càng lúc càng hét to hơn.
Không biết Thẩm Hà đã đến đây từ lúc nào, con cũng đứng bên cạnh hét thật to cỗ vũ: “Cô Phan Nhuận ơi, cô mau sinh một em bé với chú Phạm Ly đi. như vậy, con lại có thêm một em trai em gái bên cạnh rồi! Con nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho em!”
Phan Nhuận nghe Thẩm Hà nói vậy, hóa khóc thành cười.
Cô từ từ đưa tay ra, rồi dơ tay mình đến trước mặt Phạm Ly.
Phạm Ly lập tức cười lên, anh đưa tay ra nắm lấy ngón tay của Phan Nhuận, từ từ đeo chiếc nhẫn kim cương đó lên tay Phan Nhuận.
Sau khi đeo xong chiếc nhẫn, Phạm Ly cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay của Phan Nhuận, nụ hôn của anh rất dịu dàng và chân thành.
Phan Nhuận khóc như mưa, cô cũng quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng vào mắt Phạm Ly, khẽ trả lời: “Nếu anh không rời bỏ, em tất sống chết bên anh. Em đã đóng rất nhiều vai diễn, và diễn cuộc đời của rất nhiều con người, lần này, em phải diễn tốt cuộc đời của chính mình. Không oán không hận, cùng anh đầu bạch răng long.”
“Được, anh sẽ luôn bên em.” Phạm Ly nói xong câu này kéo ngay Phan Nhuận vào lòng, hai người cứ thế hạnh phúc ôm lấy nhau.
Thẩm Hà cũng xà luôn vào lòng Thẩm Thất, cảm động đến nỗi khóc tu tu: “Mami, mai sau con cũng phải lấy chồng, Mami có đau lòng không?”
“Không đâu! Nhanh nhanh có đứa con trai đến rước con đi, như thế sẽ không có ai làm phiền mẹ nữa.” Thẩm Thất cũng hai mắt rưng rưng, nhưng trong mồm vẫn cứ nói không chịu tha cho Thẩm Hà: “Ngày nào cũng bị con làm cho phiền chết lên được.”
Thẩm Hà khóc òa lên một tiếng: “Mami chê con rồi!”
“Đúng, chính là chê con đấy!” Thẩm Thất ốm lấy con gái mình nói: “Ai bảo con cứ đầu têu làm các em trai em gái cũng nghịch theo chứ?”
Những người xung quanh nghe thấy hai mẹ con này nói chuyện, cười như ma làm.
Thẩm Hà tiếp tục khóc tu tu, con kêu lên: “Mami, con phải đi mách với Dadyy đây!”
“Hư, đấy là chồng của mẹ, ẹm còn sợ con sao!” Thẩm Thất cố tình nói: “Con có giỏi, hãy tìm một người chồng mà đi mách đi
Thẩm Hà lập tức im luôn!
Không ngờ con lại không nói được một lời nào!
Mami nói có lý quá!