“Vậy anh đặt nhà hàng nhé.” Tư Nhiên nghe thấy Thẩm Hà nói như vậy dường như thở phào nhẹ nhõm: “Lát nữa anh gửi địa chỉ cho em.”
“Vâng.” Thẩm Hà trả lời.
Sau khi tắt máy Thẩm Duệ nhìn Thẩm Hà nói: “Anh Tiểu Nhiên hẹn em đi ăn cơm?”
Thẩm Hà gật đầu.
“Tiểu Hà, em đã nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Duệ nghiêm túc nhìn em gái mình: “Joel và Tư Nhiên em đã quyết định chọn ai chưa?”
Thẩm Hà lắc đầu: “Anh, em và anh Tiểu Nhiên chỉ là anh em thôi.”
Thẩm Duệ cau mày, anh đã hiểu ý của Thẩm Hà.
“Được, cho dù em quyết định thế nào anh cũng ủng hộ em.” Thẩm Duệ vỗ vai Thẩm Hà: “Vậy em hãy nói rõ với Tư Nhiên đi! Cũng phải để Tư Nhiên đi theo đuổi hạnh phúc của mình.”
“Em biết.” Thẩm Hà gật đầu, cô cắn môi nói: “Chỉ là em vẫn chưa nghĩ kỹ phải nói thế nào.”
“Vậy cứ từ từ nghĩ, không vội, em đi đi.” Thẩm Duệ giơ tay vỗ vai Thẩm Hà: “Chần chừ lâu như vậy, đã đến lúc phải kết thúc rồi.”
Thẩm Hà gật đầu rồi quay người rời đi.
Thẩm Duệ nhìn bóng dáng của Thẩm Hà, không nhịn được thở dài một tiếng.
Việc này phải có một người bị tổn thương!
Nhưng cho dù bị tổn thương, thì cũng phải quyết đoán từ sớm! Nếu không chần chừ càng lâu, tổn thương sẽ càng lớn!”
Sau khi Thẩm Hà về phòng, cô đi tắm trước.
Đầu tiên cô nghĩ một lượt về những lời hôm nay Tư Nhiên sẽ nói ở trong bồn tắm sau đó suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Cô không muốn làm tổn thương Tư Nhiên.
Nhưng có một vài việc được định sẵn là sẽ phải làm tổn thường người khác, vậy phải nghĩ cách để giảm sự tổn thương xuống mức độ thấp nhất.
Tư Nhiên rất nhanh đã gửi tin nhắn anh đã đặt xong nhà hàng rồi.
Thẩm Hà thay một bộ lễ phục rất trang nhã rồi lái xe đến điểm hẹn.
Vừa đến nhà hàng Thẩm Hà đã nhìn thấy cả nhà hàng không có một ai.
Thẩm Hà biết chắc chắn Tư Nhiên đã bao hết nhà hàng rồi.
Quả nhiên vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy tất cả nhân viên phục vụ đều đứng ở một bên đón tiếp Thẩm Hà.
Tư Nhiên ăn mặc lịch lãm đứng ở một bên mỉm cười nhìn Thẩm Hà.
“Tiểu Hà, trông em càng ngày càng xinh đẹp đấy.” Tư Nhiên cười nói với Thẩm Hà: “Anh sắp không nhận ra em nữa rồi.”
“Anh Tiểu Nhiên, anh cũng càng ngày càng đẹp trai.” Thẩm Hà cười híp mắt trả lời.
Tư Nhiên cười haha, anh đưa tay của mình ra với Thẩm Hà.
Thẩm Hà do dự một lúc nhưng vẫn từ từ đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của Tư Nhiên.
Tư Nhiên lập tức nắm chặt ngón tay của Thẩm Hà rồi đưa cô vào trong nhà hàng.
Một chiếc bàn lớn đặt ở vị trí chính giữa.
Hai người ngồi ở phía đối diện nhau, đầu bếp xác định vị trí rồi bắt đầu mang đồ ăn cho hai người.
“Sao anh phải long trọng như vậy làm gì?” Thẩm Hà giả bộ như không biết gì.
Ánh mắt của Tư Nhiên lay động: “Bữa cơm đầu tiên sau khi anh trở về đương nhiên là phải long trọng rồi.”
“Được thôi, em chấp nhận lời giải thích này.” Thẩm Hà mỉm cười trả lời sau đó cô lại hỏi: “Công việc của công ty xử lý thế nào rồi? Có chỗ nào cần em giúp không?”
“Không có.” Tư Nhiên tự hào trả lời: “Nếu chút chuyện nhỏ này còn phải nhờ đến em vậy tương lai làm sao anh che mưa chắn gió cho em được?”
Thẩm Hà chỉ cười chứ không chấp nhận câu nói này.
Thức ăn đều đã được mang lên, hai người dùng bữa trong im lặng.
Ăn được mấy miếng Tư Nhiên đột nhiên giơ tay lên.
Lập tức có người kéo violon ở một bên, còn Tư Nhiên thì giơ tay nhìn Thẩm Hà.
Anh đang mời Thẩm Hà nhảy một bài.
Thẩm Hà đặt tay mình vào trong tay của Tư Nhiên, đứng dậy hòa vào điệu nhảy cùng với động tác của anh.
Tay của Thẩm Hà đặt trên vai của Tư Nhiên, lúc này cô mới đột nhiên nhận ra anh Tiểu Nhiên cô từng quen thuộc thật sự đã hoàn toàn trưởng thành rồi.
Nhưng ấy không còn là anh Tiểu Nhiên hồi còn nhỏ nữa.
Bây giờ anh là Tư Nhiên, là nhân vật có thể hô mưa gọi gió một vùng rồi.
Trong lòng Thẩm Hà bất giác bùi ngùi.
Thời gian đi đâu mất rồi?
Hôm qua vẫn còn là anh bạn nhỏ tay nắm tay cùng đi nhà trẻ, hôm nay đã trở thành người đàn ông trưởng thành trước mắt rồi.
Hôm qua vẫn còn cùng nhau gây chuyện, một mình anh chịu phạt, hôm nay đã trở thành chiến thần trên thương trường hô mưa gọi gió rồi.
Thời gian thật sự không biết đi đâu mất rồi...
“Đang nghĩ gì mà thất thần như vậy? Ánh mắt của Tư Nhiên chưa bao giờ rời khỏi mặt của Thẩm Hà, một chút ánh mắt của Thẩm Hà cũng bị anh quan sát được.
Thẩm Hà khẽ cười nói: “Em chỉ đột nhiên thấy bùi ngùi, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, dường việc ngày hôm qua gây họa ở nhà trẻ vẫn ở ngay trước mắt. Hôm nay anh với em lại nhảy cùng nhau ở trong nhà hàng. Anh Tiểu Nhiên nói xem, thời gian còn thay đổi những điều gì nữa?”
“Quả thật thời gian sẽ thay đổi một số việc, nhưng cũng có một số việc mãi mãi không bao giờ thay đổi.” Tư Nhiên trả lời sâu xa: “Ví dụ như anh và em.”
“Vâng, em tin.” Thẩm Hà ngước mắt nhìn Tư Nhiên: “Chúng ta mãi mãi là bạn thân nhất, họ hàng thân nhất, cũng là anh em thân nhất.”
Tư Nhiên không chấp nhận lời này mà hỏi ngược lại: “Em nhìn nhận mối quan hệ của chúng ta như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Hà cố làm ra vẻ điềm tĩnh trả lời: “Từ nhỏ đến lớn anh luôn là anh Tiểu Nhiên của em!”
“Tiểu Hà, anh...” Ánh mắt Tư Nhiên chăm chú nhìn Thẩm Hà, bước chân anh từ từ dừng lại, anh cứ chăm chú nhìn Thẩm Hà như vậy.
Trái tim Thẩm Hà đập nhanh.
Có phải anh ấy sắp nói ra không?
Làm sao đây?
Cô phải từ chối thế nào đây?
Tại sao những lời đã nghĩ sẵn trong đầu đột nhiên lại một chữ cũng không nói ra được?
Cô rất lo lắng nói ra lời như vậy sẽ làm tổn thương Tư Nhiên!
Cô thật sự thật sự không muốn làm tổn thương anh!
Nhưng anh Thẩm Duệ và Tiểu Uyển nói đều có lý!
Không quyết đoán, ắt sinh loạn!
Ngón tay Thẩm Hà đột nhiên nắm chặt cánh tay của Tư Nhiên, cô thấp giọng nói: “Anh Tiểu Nhiên, em...”
Thẩm Hà vừa muốn nói lời đã chuẩn bị với Tư Nhiên, không ngờ lời còn chưa nói hết đã bị Tư Nhiên làm gián đoạn: “Suỵt, trước tiên đừng nói gì cả. Nào, nhắm mắt lại!”
Thẩm Hà do dự.
Tư Nhiên đã dùng tay che mắt cô lại: “Nhắm mắt lại trước đã, nào, hít sâu, đếm đến 3 với anh! Một! Hai! Ba!”
Tư Nhiên nhanh chóng thu tay về.
Thẩm Hà từ từ mở mắt ra.
Cô nhìn thấy Tư Nhiên đang cầm trong tay một chiếc hộp gấm, anh quỳ một chân trước mặt cô và từ từ mở chiếc hộp trong tay ra.
Một chiếc nhẫn cực kỳ tinh xảo xuất hiện ở trước mặt Thẩm Hà.
Cuối cùng Tư Nhiên cũng nói ra lời đã ẩn sâu trong lòng anh nhiều năm ra: “Tiểu Hà, làm bạn gái anh nhé! Câu nói này anh đã chôn giấu trong lòng rất lâu rất lâu rồi. Lâu đến mức anh cũng không nhớ là bao nhiêu năm. Anh chỉ nhớ, khi còn nhỏ bóng dáng em đã khắc sâu trong trái tim anh, không thể xóa nhòa. Anh của trước đây không có tư cách, không có can đảm để nói với em lời này. Anh chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ em, còn bây giờ anh đã làm được việc anh muốn làm, cuối cùng anh cũng có tư cách nói với em câu này rồi.”