Lưu Vân liền bày tỏ: “Anh ở lại với em.”
Lưu Nghĩa và Thẩm Thất liền nói: “Bọn con cũng không đi!”
Họ đều không đi nữa, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi càng không đi!
Thế là, sáu người quyết định ở lại, tiếp tục nghỉ mát, tiện thể chờ bên phía cảnh sát tra hỏi.
Vừa ăn xong bữa sáng, liền nghe tiếng bước chân hoảng loạn vang lên, liền sau đó là một người hoảng hốt vừa la vừa kêu: “Không xong rồi, vợ của người bị hại cũng tự sát rồi! Gặp ma rồi! Đây là thị trấn suối nước nóng gì chứ? Rõ ràng là thị trấn giết người! Chúng tôi kiên quyết yêu cầu rời khỏi! Rời khỏi cái nơi quỷ quái này!”
Cái gì? Lại có người chết?
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh liền trở nên sâu thẩm.
Sao lại trùng hợp đến thế? Nhanh đến thế?
Lưu Vân liền nói: “Chúng ta qua xem thử.”
Mấy người không chần chừ nữa, đồng thời dịch chuyển sang hướng đám đông tụ lại.
Cả một thị trấn suối nước nóng chiếm diện tích khoảng hơn ngàn km2, diện tích như một trường trung học vậy.
Xây thành hai dãy nhà nghỉ, vòng bán nguyệt nối lại với nhau.
Mỗi phòng của nhà nghỉ đều có một hồ suối nước nóng, dựa vào cấp bậc không giống nhau, mà kích cỡ lớn nhỏ của hồ nước nóng cũng khác nhau.
Ngoài nhà nghĩ ra, chính là một tòa lầu sáu tầng, chuyên dụng cho mọi người vui chơi giải trí.
Ở chỗ này có thể ăn đồ ăn, trò chuyện, ngây người, lên mạng, luyện thể hình, chăm sóc sức khỏe v.v.
Ngoài ra còn có một số loại hình thể thao mô hình nhỏ ví dụ như cưỡi ngựa, chụp hình các loại.
Do đó, những người đến đây du lịch nghỉ mát, hoặc là đến vì suối nước nóng, hoặc là đến vì cảnh đẹp tự nhiên xung quanh đó.
Còn có rất nhiều người yêu thích nhiếp ảnh, vác theo thiết bị chụp hình mà thỏa thích chụp.
Do đó, toàn bộ khách và nhân viên ở thị trấn suối nước nóng, có khoảng hơn cả mấy trăm người.
Mấy trăm người cùng tụ tập về một nơi, cảnh tượng đó thật sự có phần hoành tráng.
Khi Hạ Nhật Ninh bọn họ tới đây, đều không đem theo quá nhiều người.
Hạ Nhật Ninh đem theo Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông bốn người, Văn Nhất Phi cũng chỉ dẫn theo hai trợ lý kiêm vệ sĩ.
Như thế cộng lại, nhóm người họ cũng chỉ mới 12 người.
Cho nên, 12 người bọn họ rất nhanh chen vào đám đông, hướng về hiện trường xảy ra án mạng mà đi qua.
Họ vừa đến, thì thấy nhân viên của thị trấn suối nước nóng đang khiêng thi thể của vợ Mã Khởi Dân rời khỏi.
Những người xung quanh đều đang thì thầm bàn tán, nói là chịu không nổi bị vu oan giết người mới tự sát.
Người khiêng nạng đi đường không cẩn thận nên trẹo chân, liền lộ ra khúc cổ tay của vợ Mã Khởi Dân.
Khi ánh mắt Hạ Nhật Ninh nhìn lên cổ tay bà ấy, liền híp lại!
Vợ của Mã Khởi Dân không phải tự sát, mà là bị giết hại!
Hạ Nhật Ninh gật đầu với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ liền hiểu ý, lặng lẽ lùi ra khỏi đám đông.
Văn Nhất Phi sờ lấy cằm, đang nghĩ gì đó nói: “Xem ra cái tiểu trấn này, có chút thú vị!”
“Mọi người tiếp sau đây nhớ cẩn thận hơn.” Hạ Nhật Ninh nói: “Khi cần thiết, chúng ta đổi phòng ở gần nhau một chút, bây giờ chúng ta ở có chút phân tán.”
Bởi vì Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đến sau, phần lớn phòng đều đã đầy người.
Cho nên họ đều được sắp xếp ở các góc khuất khác nhau.
Thẩm Thất càng tiện hơn, trực tiếp ở cùng một phòng với Lưu Nghĩa.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi ở hai phòng hai vị trí khác nhau.
Tiểu Xuân bọn họ cũng ở ngoài các góc khuất.
Mấy người đàn ông họ thì không sợ rồi.
Không cần biết là Lưu Vân, Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi mấy người họ, thì tính an toàn đều được bảo đảm.
Cho dù là Lưu Nghĩa đều rất an toàn.
Nhưng Thẩm Thất và Từ Vân Khê đều không có sức chiến đấu!
Hai người họ lúc nào cũng là nguy hiểm nhất!
Cho nên, Hạ Nhật Ninh đề nghị mọi người đổi phòng.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cũng xem như tâm ý tương thông, liền hỏi: “Ý anh là, chúng em cũng sẽ có nguy hiểm?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Trước mắt vẫn chưa biết rõ mục đích ra tay của hung thủ, nhưng, từ cái chết của hai người này mà suy đoán, chứ không phải vì tiền hay vì sắc. Do đó bày trừ ra khả năng vì tiền và vì tình. Nhưng giết vì trả thù cũng nói không thông. Bởi vì đối phương ra tay quá chuyên nghiệp đi.”
Ánh mắt Lưu Vân liền động: “Nhật Ninh, cậu phát hiện ra cái gì?”
Hạ Nhật Ninh khẽ nói: “Vừa rồi khi cổ tay nạn nhân rớt ra ngoài, trong móng tay bà ấy có thứ gì đó. Nếu như tôi không đoán lầm, có lẽ là da của bà ấy. Trước khi bà ấy chết, đã trải qua quá trình dãy dụa đau khổ. Tôi đã kêu Tiểu Hạ qua điều tra, lát nữa sẽ có tin tức. Tiểu Xuân, cậu phụ trách xét nghiệm.”
Tiểu Xuân liền gật đầu: “Dạ, tổng tài.”
Từ Vân Khê cũng không ngừng vỗ lấy ngực, sắc mặt kém nhất có thể nói: “Tôi cũng đồng ý việc điều chỉnh phòng. Chúng ta vẫn nên ở gần nhau một chút.”
Giờ đây, những người khách khác cũng đã phản ứng lại, đều lần lượt yêu cầu nhân viên tiểu trấn tiến hành phân phối lại phòng cho họ.
Theo yêu cầu của tập thể mọi người, thế là phòng ở lần nữa được phân phối lại.
Lần này, bạn bè quen biết đều ở sát vách hoặc trực tiếp ở chung với nhau một phòng.
Lưu Nghĩa là hiện hữu của người có sức chiến đấu mạnh nhất trong đám con gái, trực tiếp muốn một căn phòng rộng nhất, kéo theo Từ Vân Khê và Thẩm Thất cùng ở chung.
Hạ Nhật Ninh vốn dĩ muốn ở cùng một phòng với Thẩm Thất, nhưng nói sao Thẩm Thất cũng không đồng ý.
Cô ấy không yên tâm Từ Vân Khê.
Nói cho cùng mẹ nuôi lúc nào cũng có thể cải nhau với cha nuôi!
Rời khỏi bà ấy, không ai áp chế nổi họ cả!
Cho nên, nói gì Thẩm Thất cũng muốn ở cùng với Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa.
Hạ Nhật Ninh cũng không kiên trì.
Lưu Vân ở phòng 17, Thẩm Thất bọn họ ở phòng đối diện xéo một chút với phòng của Lưu Vân phòng số 22, sát vách phòng Lưu Vân là phòng của Hạ Nhật Ninh phòng số 18, ba phòng hình thành vị thế hình tam giác, đem Thẩm Thất bọn họ bảo vệ ở giữa. Văn Nhất Phi ở phòng gần cửa sổ phòng số 19, đối diện là phòng của Tiểu Xuân bọn họ phòng 20 và 21.
Như thế mấy người họ chiếm hết vị trí đầu hành lang.
Như vậy, nếu có người dám phá cửa sổ mà vào, Tiểu Xuân bọn họ sẽ phát hiện đầu tiên đồng thời ra tay phục kích.
Nếu như từ ngoài hành lang đi vào, có Hạ Nhật Ninh ở ngoài canh lấy, cũng không có ai thoát khỏi lỗ tai của anh ta.
Lưu Vân tuy rằng khi xưa lăn lộn trốn xã hội đen, nói cho cùng cũng rửa tay gác kiếm nhiều năm như thế.
Còn Hạ Nhật Ninh từ nhỏ tới lớn được đào tạo ở căn cứ địa bên Châu Phi mà ra, độ nhạy bén và sức chiến đấu đều không cần nói.
Có thể nói, một mình Hạ Nhật Ninh có thể lấy một chọi trăm.
Do đó sắp xếp như thế là hợp lý nhất.
Còn về Văn Nhất Phi tại sao lại ở phía trong, đó cũng là bởi cì anh ta cũng chẳng có sức chiến đấu gì.
Văn Nhất Phi với việc đánh nhau bình thường còn được, nhưng nếu muốn đối mặt với kẻ xấu tàn ác mà nói thì có chút yếu.
Anh ta cả Lưu Nghĩa còn đánh không lại, càng không thể nào nói đến người khác.
Cho nên, phòng của Văn Nhất Phi cũng ở bên trong, kế bên phòng Tiểu Xuân bọn họ, cũng xem như được bảo vệ.
Tất cả mọi người đối với việc sắp xếp này không dị nghị.
Không phải tất cả mọi người ai cũng có thể bình tĩnh như Hạ Nhật Ninh và Lưu Vân.