Thẩm Duệ mỉm cười nói với Joel: “Hoan nghênh đến với học viện quý tộc Duệ Hà, hi vọng cậu sẽ có một trải nghiệm hoàn mỹ ở đây.”
“Cám ơn, hi vọng sau này học với nhau, có thể thuận lợi hòa nhập vào hoàn cảnh này. Mong cậu chiếu cố thêm.” Joel cũng mỉm cười trả lời.
Đối mặt với anh vợ tương lai, Joel cười thật hạnh phúc.
Thẩm Duệ cũng rất vui vẻ!
Bạn tưởng anh ta không biết tấm lòng của Joel với Tiểu Hà sao?
Ahahahaha.
Nhưng cậu muốn theo đuổi em gái tôi, không phải là chuyện dễ dàng đâu nhé!
Ahahahaha, quên nói với cậu, thần phù hộ của công chú Hà nhà chúng tôi có nhiều lắm nhé!
Thẩm Hà đang uốn éo vươn vai đi tới từ phía sau, nhìn thấy anh mình và Joel bắt tay hoài không buông, bèn tỏ ra hoang mang.
Aha, anh và anh Joel, giống như bạn bè lâu năm gặp lại vậy!
Gia Cát Du Du vừa nhìn thấy Thẩm Hà, liền quýnh quáng lên, nhanh chóng chạy qua chỗ Thẩm Hà: “Tiểu Hà, cậu đến rồi à!”
Thẩm Hà vừa quay đầu, đã nhìn thấy Gia Cát Du Du vẻ mặt... ơ... trang trọng.
Phải đó, hôm nay Gia Cát Du Du rất trang trọng!
Tuy vẫn mặc đồng phục, nhưng hôm nay có trang điểm và đeo trang sức, rất là lộ liễu.
Lộ liễu đến nổi Thẩm Hà không biết phải nói sao.
“À, chào buổi sáng!” Thẩm Hà vẫy tay chào Gia Cát Du Du, nhìn trái nhìn phải, sao không thấy Tiểu Uyển?
Gia Cát Du Du là người lanh lẹ, liền nói: “Tiểu Uyển hôm nay chưa đến! Ít khi thấy đến trễ vậy lắm.”
Thẩm Hà lắc đầu nói: “Tiểu Uyển không đến trễ vô lý vậy đâu, nhất định cậu ấy có chuyện.”
Gia Cát Du Du lại nói: “Phải đó phải đó, Tiểu Uyển là công chúa, đương nhiên có nhiều việc phải giải quyết rồi. Tiểu Hà à, anh hai cậu ở nước ngoài bao năm nay, chắc không có bạn gái nhỉ?”
Thẩm Hà nhìn Gia Cát Du Du, khoanh hai tay lại cười hi hí rồi nói: “Cậu bảo xem?”
Gia Cát Du Du mắc cỡ nhìn Thẩm Duệ đứng trước mặt, sau đó cuối đầu trả lời: “Ôi, Tiểu Hà, cậu đáng ghét thật! Làm sao tớ biết chứ! Cậu nói tớ biết đi!”
Thẩm Hà chỉ cười, chứ không trả lời.
Đợi Thẩm Duệ và hoàng tử Joel chào hỏi nhau xong, Thẩm Hà mới tiến đến gần, chào hỏi với hoàng tử Joel: “Chào anh Joel, lâu rồi không gặp. Hình như anh đẹp trai hơn trước nhiều rồi há.”
Thẩm Hà đứng trước mặt Joel, cười tươi như hoa.
Joel mười tám tuổi và Thẩm Hà mười sáu tuổi, đứng chung với nhau, phải nói là xứng đôi vừa lứa.
Hoàng tử đi với công chúa, mới đúng tiêu chuẩn của này thế giới chứ.
“Công chúa Hà cũng càng ngày càng xinh, xinh hơn cả mong đợi của anh.” Cặp mắt xanh lam của Hoàng tử Joel, khi nhìn Thẩm Hà, như biết lấp lánh một cách sống động.
Chỉ khi cậu nhìn Thẩm Hà mới như vậy thôi.
Thẩm Hà cười hi hí rồi nói: “Lần trước anh chăm sóc cho em, đáng ra phải cám ơn anh cho thật tốt, nhưng kết quả gia đình có việc nên về gấp quá, không kịp nói lời cám ơn anh. Bây giờ anh đến đây rồi, còn học ở học viện quý tộc Duệ Hà, em với thân phận là con gái của hiệu trưởng, có nghĩa vụ phải tiếp đãi anh thật tốt. Tiện thể cám ơn anh năm xưa đã tiếp đãi và chăm sóc chu đáo cho em. Không biết có thể cho em cơ hội được mời anh ăn cơm không ạ?”
Hoàng tử Joel mỉm cười nhìn cô: “Rất vinh hạnh. Lúc nào cũng được.”
Những bạn học khác nhìn Thẩm Hà nói chuyện vui vẻ với hoàng tử Joel, ngưỡng mộ chết được, nhưng không dám ghen tị.
Nè nè nè nè, ai dám ghen tị hả?
Có tư cách ghen tị không?
Thân phận người này là gì, thân phận người kia là gì?
Tư Nhiên chầm chập bước qua, nhìn thấy Thẩm Hà đứng bên cạnh Joel, trong lòng buồn bã, đột nhiên trong lòng nhói lên một cơn đau khó tả.
Cô công chúa mà cậu đã bảo vệ bao năm nay, bây giờ lại đang đứng bên cạnh người đàn ông khác...
Theo phản xạ Tư Nhiên lùi về sau một bước, chuẩn bị rời khỏi.
“Bây giờ Tiểu Hà còn nhỏ, cô ấy còn chưa biết yêu. Anh chưa chắc không có cơ hội.” Giọng nói Vu Tiểu Uyển vang lên từ sau lưng Tư Nhiên.
Tư Nhiên liền đứng lại, quay đầu nhìn Vu Tiểu Uyên.
Vu Tiểu Uyên đến muộn, cô vừa xuống xe vừa nói với Tư Nhiên: “Hoàng tử Joel quả thật rất ưu tú, nhưng đừng quên, tình yêu không phân biệt giai cấp. Hơn nữa, cậu cũng đâu có tệ, chỉ là điểm xuất phát không giống nhau, nhưng đâu có nghĩa điểm kết thúc sẽ thua.”
Vu Tiểu Uyển nhận lấy cái cặp từ tay người làm, gật đầu, người làm quay lên xe, rồi lái xe rời khỏi.
Bây giờ tất cả đều đang tập trung nhìn vào Thẩm Duệ và Joel, cho nên không ai để ý Vu Tiểu Uyển đã đến trường.
Tư Nhiên gượng cười: “Cậu đã nhìn ra được à? Cũng phải, cậu thông minh thế, có cái gì mà nhìn không ra chứ?”
Vu Tiểu Uyển vẫn đang mỉm cười.
Sự công nhận của cô đối với Tư Nhiên vẫn rất cao.
Cả hai đã là bạn học bao năm nay, thật ra Tư Nhiên vẫn luôn giấu tài năng và năng lực của mình.
Người khác có thể không để ý, nhưng Vu Tiểu Uyển thì quan sát được hết.
Cậu ấy giấu mình là vì muốn được ở bên cạnh Thẩm Hà để bảo vệ cho cô ấy.
Nếu như cậu ấy quá giỏi giang xuất chúng, thế thì sẽ không còn được tiếp tục ở bên cạnh Thẩm Hà nữa.
“Thanh mai trúc mã chơi từ nhỏ đến lớn.” Vu Tiểu Uyên nói tiếp: “Chưa chắc thua cho mối tình thời niên thiếu nhất thời này đâu.”
Tư Nhiên và Vu Tiểu Uyển cùng nhìn vào Thẩm Hà và hoàng tử Joel, Tư Nhiên nhẹ nhàng nói: “Cám ơn cậu Tiểu Uyển.”
“Đừng khách sáo, chúng ta là bạn học. Điều đáng phải làm thôi.” Vu Tiểu Uyển mỉm cười trả lời.
Tư Nhiên quay đầu nhìn Vu Tiểu Uyển, trong lòng thầm nghĩ, một cô gái thông minh sáng suốt như vậy, thật không biết người con trai thế nào mới có thể chấn giữ được cô.
Lúc này, Thẩm Hà vừa quay đầu đã tìm được Vu Tiểu Uyển trong đám đông.
Cô liền bỏ lại hoàng tử Joel, vui vẻ nhìn về hướng Vu Tiểu Uyển và bước qua đó, kéo tay cô rồi nói: “Tiểu Uyển, sao hôm nay cậu đến trễ thế?”
“À, nhà có chút chuyện. Xin lỗi đã đến trễ.” Vu Tiểu Uyển dịu dàng trả lời.
Vu Tiểu Uyển vừa ngẩng đầu, đã thấy Hạ Thẩm Duệ và hoàng tử Joel đang nhìn về phía mình, cô đã rất lịch sự chào lại hai người đó: “Bạn Thẩm Duệ, lâu rồi không gặp. Hoàng tử Joel, lâu rồi mới gặp lại nhỉ?”
Hạ Thẩm Duệ và hoàng tử Joel cùng trả lời: “Công chúa lâu rồi mới gặp.”
Thẩm Hà vui vẻ nói: “Hôm nay mọi người cùng tụ tập nhé, trưa nay em mời, mọi người đừng giành với em nha!”
Nói xong câu này, Thẩm Hà nói vẻ bí mật: “Thằng nhóc Thẩm Châu, sáng này đã lén lén lút lút nhét một thẻ ngân hàng cho em, nó nói là tiền tiêu vặt nó dành dụm được, cho em làm quà sinh nhật. Chúng ta cứ xài thẻ thoải mái đi!”
Hạ Thẩm Duệ liền cười phá lên: “Có thể khiến cho thần tài Thẩm Châu chịu bỏ tiền ra, chắc chỉ có em và mami làm được thôi há? Thằng nhóc này thật sự đã để dành được bao nhiêu tiền riêng nhỉ?”
Thẩm Hà cười hi hí trả lời: “Không biết nữa! Dù sao tiền tiêu vặt mỗi tháng của nó đều được định kỳ chuyển vào tài khoản của em, để em quản lý tài chính cho nó. Nhưng cho dù là vậy, nó vẫn để dành được rất nhiều tiền. Em cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc nó còn bao nhiêu tiền riêng! Tuy số tiền tiêu vặt ba mẹ cho nó là cố định, nhưng ông bà nội cũng có lén cho nó. Còn có các cậu các mợ cũng lén cho nó. Thằng nhóc này, giàu lắm đấy!”