Văn Nhất Phi đập vào người Hạ Nhật Ninh:“Vẫn là cậu nhiều mưu trí!”
Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Bây giờ hai chúng ta khó khăn lắm mới tìm được hạnh phúc của mình, không thể đi sai bước để người khác vu oán cho mình được. Đến lúc đó chúng ta giải thích thế nào với Tiểu Thất và Tiểu Nghĩa? Tôi không muốn trải nghiệm nỗi đau mất Tiểu Thất thêm một lần nào nữa, cho nên có bất cứ nguy cơ nào thì phải diệt ngay từ trong trứng nước.”
Văn Nhất Phi gật đầu, ánh mắt cũng trở nên ám: “Nếu ông ấy thật sự dám làm thì tôi sẽ cắt nguồn kinh tế của ông ấy! Dù sao bây giờ trong Văn gia tôi nói là được! Để tôi xem ông ấy còn nghe ả yêu nữ kia nói bậy bạ không!”
Hạ Nhật Ninh cũng than thở một tiếng.
Trong mấy trưởng bai thì ba mẹ của anh coi là tốt nhất.
Tuy rời khỏi nhà mấy chục năm nhưng ít nhất họ không thiếu tiền, không thiếu địa vị, hơn nữa lại còn yêu thương lẫn nhau.
Ba mẹ của Phạm Thành Phạm Ly tuy đã ly hôn nhưng cũng không thiếu tiền và địa vị xã hội của mình.
Còn ba mẹ của Văn Nhất Phi thì... Dì còn tốt một chút, ít nhất dì còn có tiền, có địa vị hay không bà ấy cũng không quan tâm, còn chú Văn chỉ biết yêu đương hưởng thụ. Mới hơn 50 tuổi đầu đã sống dựa vào con cái rồi, không chỉ như vậy ông còn lấy kinh tế của con trai để chu cấp nuôi dưỡng bồ nhí.
Nếu chỉ có như vậy thì không nói làm gì.
Bây giờ ông ấy nghe lời đâm thọc của bồ nhí, còn muốn toan tính với con trai mình.
Đúng là đáng thương mà!
Buổi tối hôm đó sau khi Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi giả vờ vào phòng nghỉ, vào lúc đêm khuya yên tĩnh hai người lặng lẽ đi đến trên mái nhà sau đó sẽ có người giả làm bọn họ nằm ở trên giường.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi cứ thế nằm trên mái nhà nhìn sao trên tời, cảm nhận sự yên tĩnh của khu vực thành phố lúc về đêm.
Môi trường như vậy luôn khiến người ta không nhịn được mà trầm tư rất lâu.
Đến khoảng hơn hai giờ sáng, trước cửa phòng của Văn Nhất Phi quả nhiên xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen nhẹ nhàng mở cửa phòng của Văn Nhất Phi sau đó lách người đi vào.
Văn Nhất Phi nhìn máy tính bảng trong tay mình lập tức ngồi dậy, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.
Khóe miệng Hạ Nhất Ninh nhếch lên.
Anh đoán được đối phương nhất định sẽ làm như vây.
Đám người này ngoài những thủ đoạn này không nghĩ được cách nào khác sao?
Nhưng một giây sau sắc mặt của Hạ Nhật Ninh cũng không tốt lắm.
Bởi vì cửa phòng của anh cũng bị cạy ra rồi!
Một người phụ nữ mặc đồ ngủ màu đỏ lặng lẽ mò vào trong phòng của anh.
Người phụ nữ mặc áo ngủ màu đò này không phải ai khác, chính là hồng nhan tri kỷ của Văn tiên sinh.
Hạ Nhất Ninh cảm thấy buồn nôn trong dạ dày của mình.
Cho dù người bây giờ đang ngủ ở trong phòng đã không phải anh, anh vẫn thấy rất buồn nôn.
Văn Nhất Phi không quan tâm đến việc trong phòng Hạ Nhật Ninh mà tập trung nhìn tất cả mọi việc đang xảy ra trong phòng mình.
Anh rất muốn xem rốt cuộc ba anh muốn làm gì với anh!
Trong ống kính người đóng thế đang nằm trên giường Văn Nhất Phi quay người lại rồi từ từ ngồi dậy giống như bị tiếng động đánh thức: “Ai?”
Người vào trong phòng Văn Nhất Phi đột nhiên cởi hết quần áo trên người rồi bổ nhào lên trên giường.
Người đóng thế nhanh nhẹn tránh được, người đó vừa định mở lời thì đã thấy đầu mình choáng váng.
Người phụ nữ đó nhân lúc đối phương còn đang choáng váng liền lập tức bổ nhào lên trên.
Văn Nhất Phi trơ mặt nhìn mọi việc xảy ra ở trong phòng, anh thấy một cơn lạnh lẽo ở trong lòng.
Không ngờ ba anh lại làm ra chuyện bỉ ỏi như vậy!
Nếu anh không đưa Hạ Nhật Ninh về cùng, nếu anh quá tin tưởng ba anh vậy thì hậu quả thật sự không thể lường được!
Nếu để Lưu Nghĩa biết Văn Nhất Phi ngủ cùng với người phụ nữ khác cô chắc chắc sẽ quay đầu rời đi không bao giờ cho anh cơ hội nào nữa!
Đúng là tâm địa độc ác!
Sắc mặt của Văn Nhất Phi lập tức trở nên lạnh lùng, anh không do dự nữa mà trực tiếp gọi điện cho trợ lý của mình: “Bắt đầu từ hôm này, cắt hết viện trợ kinh tế của ba tôi, thu hết bất động sản, tranh chữ, đồ cổ về.”
Trợ lý của Văn Nhất Phi cũng không chậm trễ mà lập tức đi thực hiện mệnh lệnh.
Còn người đóng thế trong phòng của Hạ Nhật Ninh cũng không tốt hơn là mấy.
Trong hai phòng đều có thuốc mê cho nên người đóng thế sau khi nằm xuống không lâu đều sẽ cảm thấy buồn ngủ mệt mỏi.
Điều này cũng khiến người đi vào có cơ hội hành động.
Nhưng Hạ Nhật Ninh không có ý định dễ dàng buông tha cho người phụ nữ này.
Cho dù là người đóng thế cũng không được.
Hạ Nhật Ninh thong thả nói: “Nhất Phi nếu tôi gây ra chút chuyện cậu sẽ không để tâm chứ?”
Văn Nhất Phi đã bị ba mình làm tổn thương sâu sắc, khi nghe thấy lời của Hạ Nhất Ninh anh lập tức nói: “Làm! Làm ác vào! Coi như tôi đã nhìn rõ cái nhà này rồi! Tôi đã nuôi cả bầy sói rồi!”
Hạ Nhật Ninh lập tức ra dấu với người ở mái nhà đối diện, lập tức có người nhảy xuống mái nhà, người đó cầm một cái thùng hung dữ vất xuống sân.
Có tiếng “Rầm” vang lên.
Cái thùng vỡ ngay lập tức, mùi nhựa thông đặc biệt lập tức xộc vào mũ
Một điếu thuốc châm bằng bật lửa bị ai đó ném xuống lập tức rơi vào mặt đất trong sân.
Một giây sau ngọn lửa đã bừng bừng cháy lên
Người đốt lửa lập tức hét lên: “Không hay rồi, cháy rồi! Mọi người mau đến đây đi!”
Cái sân nhỏ này vốn dĩ là kiến trúc bằng gỗ, bị cháy như vậy có được không?
Cho nên, những người còn đang ngủ say trong phòng đều bị đánh thức
Hai người trong phòng Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi cũng rất ngạc nhiên, vừa muốn tháo chạy không ngờ lại bị người ở trên giưỡng giữ chặt không cho đi.
“Nếu đã đến rồi thì đừng dễ dàng rời khỏi đây như vậy chứ?” Người đóng thể mở lời nói.
Lúc này người ở trong nhà đều ào ạt lao ra bên ngoài rồi.
Mọi người nhìn thấy chỉ có sân là bị cháy liền ồ ạt đi lấy thùng nước dập tắt đám cháy.
Lúc này có người kêu lên: “Trời ơi, bà Hai, cậu chủ còn cả cậu chủ Hạ gia vẫn chưa ra? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Mọi người mau đi xem sao đi!”
Thế là cả đám người lại áo ạt xông vào cửa phòng của Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi
Mọi người đập cửa rất lâu cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì, tình thế gấp gáp nên đành đạp cửa đi vào.
Giây tiếp theo đèn bật lên, khung cảnh trước mắt làm những người ở hiện trường đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy người đàn ông ở trong phòng căn bản không phải Văn Nhất Phi và Hạ Nhật Ninh mà là người có thể hình tương tự họ.
Còn hai người phụ nữ nằm ở trên giường cũng làm họ ngạc nhiên không kém!
Một người là người buổi tối giới thiệu cho Văn Nhất Phi, người còn lại bất ngờ là người phụ nữ Văn tiên sinh cưng chiều mấy chục năm.
Hai người phụ nữ rít lên lấy chăn che mặt và cơ thể của mình lại.
Hai người đóng thế thong thả mặc quần áo vào sau đó đứng lên nói: “Cậu chủ đã đoán được có người muốn hại cậu ấy từ lâu rồi, cho nên cậu chủ cả buổi tối đều không ở trong phòng.”
Cả người Văn tiên sinh giống như bị sét đánh, ông cứ đứng ở chỗ cũ, sắc mặc tái xanh, một chữ cũng không nói ra được.