Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thất cảm thấy trái tim của mình cũng đang run lên.

Bản thân làm như vậy là chính xác sao?

Cách mặt nạ phòng độc, Thẩm Thất nghe thấy tiếng tim đập của mình, nghe thấy một cách rõ ràng.

Nhịp tim càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.

Luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Quả nhiên, một lát sau, cảnh tượng trước mặt, khiến tất cả mọi người kinh hoàng!

Những con khỉ còn sống như nhận được kích thích nào đó cực lớn, chúng đứng thẳng hết lên, lông trên người dựng đứng như sắt thép.

Khuôn mặt của chúng bắt đầu biến đổi, dần khôi phục thành những đặc trưng của loài khỉ.

Tròng mắt màu đen cũng đỏ bừng trong chớp mắt, cực kì hung ác.

EL vội thống kê số liệu, nhắc nhở Hạ Nhật Ninh: “Số lượng những con khỉ còn sống vào khoảng bảy tám ngàn.”

Cũng có nghĩa là, hai lần tấn công vừa rồi tiêu diệt gần một nửa số lượng của chúng!

Nhưng bảy tám ngàn con khỉ này mà nhảy xuống cùng lúc, cũng đủ để đè nát ba mươi mấy người.

Giờ phải làm sao?

Hạ Nhật Ninh lập tức đưa ra quyết đoán, hạ lệnh: “Mọi người đi mau! Đàn khỉ đang biến thành thú, quả nhiên chúng không phải loài người thuần chủng. Nhân lúc chúng còn chưa nhào xuống, mau rời khỏi nơi này!”

Nhận được mệnh lệnh của Hạ Nhật Ninh, tất cả mọi người vừa đánh vừa lui, chạy vào sâu trong lòng đất.

Đi một hồi, Thẩm Thất bỗng quay đầu, thấy đàn khỉ không đuổi theo.

Thẩm Thất kêu lên: “Đợi chút, chúng không đuổi theo!”

Vừa nói xong, Thẩm Thất bỗng cảm thấy dưới chân có gì đó chân mềm mềm, cô không kịp đề phòng, cả người nghiêng về đằng sau!

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh.

Hạ Nhật Ninh bắt lấy cổ tay Thẩm Thất kéo mạnh lại!

Thẩm Thất còn chưa hồi hồn, mãi tới khi ngả vào ngực Hạ Nhật Ninh mới lấy lại tinh thần!

Vừa cúi đầu nhìn, Thẩm Thất hít một hơi khí lạnh.

Mẹ nó, thứ gì thế này?

“Mọi người cẩn thận!” Hạ Nhật Ninh nói khẽ: “Bầy khỉ đó không đuổi theo, chắc chắn là vì dưới này có thứ còn đáng sợ hơn cả khỉ. Vậy nên mọi người không được đụng vào bất cứ thứ gì. Có hiểu không?”

Những người khác vội đáp lại: “Vâng, hiểu rồi!”

Vưu Tâm Nguyệt đứng cạnh Thẩm Thất, nhẹ giọng giải thích: “Căn cứ theo số liệu quét được, đây là mực.”

Thẩm Thất cảm thấy toàn thân đều không được tốt lắm!

Mực chẳng phải là sống trong nước sao?

Tại sao lại xuất hiện trên đất bằng?

Xin hỏi, mấy ngàn năm trước mực là động vật trên cạn sao?

Lúc này, Hạ Quốc Tường giúp Thẩm Thất tháo gỡ mối nghi ngờ: “Không, đây không phải mực, hẳn là một sinh vật gần với mực. Giống như loài khỉ có hình dáng của loài người lúc nãy vậy. Những con khỉ đó không phải khỉ hẳn, cũng không tính là người. Đây cũng là một sinh vật biến dị, không phải mực lại giống với mực.

Những lời này của Hạ Quốc Tường nghe thì có vẻ lòng vòng, nhưng nghĩ kĩ ra thì lại cực kì chính xác.

Thẩm Thất lấy lại bình tĩnh, cầm lấy máy tính bảng, sau khi xem hết số liệu, càng cảm thấy Hạ Quốc Tường nói rất chuẩn.

Với những số liệu mà máy bay không người lái trên đỉnh đầu truyền tới, đây đúng là một sinh vật giống mực mà không phải mực.

Mực bình thường có mười xúc tu, nhưng sinh vật này lại có những mấy chục cái.

Vừa rồi Thẩm Thất đã sơ ý dẫm lên một trong những số đó.

Loại sinh vật gần giống với mực này đang ở trước đường hầm.

Cơ thể to lớn của nó một màu xanh thẫm, dưới ánh đèn càng thêm quái dị.

Mấy chục xúc tu chậm rãi cử động, chậm chạp như thể không phát hiện ra có loài người đang xâm nhập.

Vốn Mạc Ca định rút dao ra chém vào xúc tu của nó.

EL kịp thời ngăn cản hắn: “Đừng vội vàng hành động. Mọi thứ ở nơi này trái ngược hẳn với những nhận thức về sinh vật học của chúng ta. Sự trải nghiệm lần này của chúng ta khác hoàn toàn với những lần trước. Em luôn cảm thấy nơi này có một đôi mắt đang nhìn chúng ta.”

Lời nói của EL khiến người và không khí ở đây đều ngưng đọng lại.

EL nói tiếp: “Sinh vật nhìn như mực này tuy có vẻ chậm chạp, nhưng nếu đánh nhau thật, mấy người chúng ta vẫn không đủ. Nên biết rằng xúc tu của nó rất dài, vì khoảng cách xa nên đàn khỉ kia mới bị chúng ta chiếm thời cơ trước, đánh chúng không kịp trở tay. Lúc này chúng ta đang ở thế yếu.”

Hạ Nhật Ninh tỏ ra tán đồng: “Cô nói đúng. Chúng ta không thể tuỳ ý ra tay với con mực này.”

Văn Nhất Phi nói: “Nhưng nó ngáng đường thế này, chúng ta cũng không đi qua được!”

Hạ Nhật Ninh nhếch mày, nói với Tiểu Xuân: “Phóng máy thăm dò ra!”

“Vâng, tổng giám đốc!” Tiểu Xuân lập tức điều khiển máy bay không người lái trên đỉnh đầu, phóng một máy thăm dò cỡ nhỏ về phía đỉnh đầu con mực.

Lúc máy thăm dò cách đỉnh đầu con mực khoảng ba mét, con mực vốn chậm chạp bỗng linh hoạt hẳn lên, một xúc tu nhanh chóng quấn lấy máy thăm dò nuốt vào miệng.

Máy thăm dò rất nhỏ, bị con mực nuốt chửng vào bụng.

Những số liệu được truyền tới máy tính bảng qua máy thăm dò.

Nhìn hình ảnh trong cơ thể con mực, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa tỏ ra khó chấp nhận được.

Áng chừng nội tạng của bất kì sinh vật nào cũng đều rất khó coi.

Vậy nên Thẩm Thất và Lưu Nghĩa tắt hiển thị của mình đi.

Hạ Nhật Ninh nói với Tiểu Xuân: “Phóng thêm mấy cái nữa.”

Tiểu Xuân nhận mệnh, lập tức đưa ra chỉ lệnh, máy bay không người lái lại phóng thêm mấy cái máy thăm dò ra, đồng thời bay ra sau lưng con mực.

Nhưng cho dù phóng mấy cái, xúc tu của nó đều nhanh nhẹn bắt lấy hết cho vào bụng.

Càng lúc càng nhiều máy thăm dò rơi vào bụng nó, hình ảnh cũng ngày càng rõ ràng.

EL nói khẽ: “Thảo nào bầy khỉ đó không dám tới đây, thì ra chúng từng là thức ăn cho con mực này.”

Lúc này mọi người mới chú ý tới, một máy thăm dò tránh được sự truy bắt của con mực, rơi ra đằng sau nó.

Ở đó là một đống chất thải, trong đó có không ít xương cốt còn chưa tiêu hoá hết.

Từ những mẩu xương này, EL lập tức đoán ra kết quả.

Phán đoán của EL nhận được sự tán đồng của mọi người.

Cũng chỉ có câu trả lời này mới có thể giải thích vì sao đám khỉ đang đỏ mắt giết tới lại không đuổi theo.

Nhưng có vấn đề rồi, con mực khổng lồ mà ngay cả bầy khỉ đều phải dè chừng, mọi người phải làm sao để đi qua đây?

Con đường này bị ngáng kín mít.

Đúng lúc này, tai của Hạ Nhật Ninh vang lên giọng nói của Tiểu Thu: “Tổng giám đốc, tôi đã quy hoạch lại một tuyến đường mới. Cách này có thể tránh được con mực này, nhưng mọi người sẽ phải vất vả hơn một chút, phải đi vòng một đoạn. Tôi đã gửi bản đồ tuyến đường đó tới rồi.”

Hạ Nhật Ninh lập tức làm mới thông tin của tuyến đường.

Quả nhiên, tuyến đường mà Tiểu Thu mới quy hoạch có điểm khác so với lúc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK