Trời ơi, thế giới này sao vậy?
“Sư huynh, anh cảm thấy anh ta rất nguy hiểm sao?” Thẩm Thất hỏi
“Đúng vậy.” Phùng Mạn Luân trả lời ngay lập tức: “em cố gắng đừng có tiếp xúc với anh ta.”
“Nguy hiểm ở chỗ nào hả anh?” Thẩm Thất hỏi
“Không nói rõ được, trực giác thôi.” Phùng Mạn Luân giải thích: “Tiểu Thất, những lời này chắc đã có người nói với em rồi chứ?”
Thẩm Thất ừ nhẹ một tiếng.
“Những người như chúng ta, dựa vào trực giác. Những trải nghiệm cuộc sống sẽ khiến chúng ta hình thành một bản năng như động vật. Những bản năng này, có thể khiến chúng ta tránh những mối hại hướng theo cái tốt. Tiểu Thất, cho dù em có tin hay không, anh rất hy vọng em được bình an.” Phùng Mạn Luân nói nhỏ: “Hàn Tắc Phương này khiến anh có cảm giác không ổn. Anh vừa lấy được sơ yếu lý lịch của anh ta, tuy từ những câu chữ không nhìn được ra vấn đề gì, nhưng trực giác nói cho anh biết, người này rất nguy hiểm.”
“Em biết rồi.” Thẩm Thất thở nhẹ một tiếng, nói: “hôm nay đã có mấy người nói điều này với em rồi.”
“Vậy thì tốt, em nhớ cẩn thận.” Phùng Mạn Luân cười: “có người quan tâm em, là chuyện tốt. Được rồi, anh không làm phiền em nữa, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Cảm ơn sư huynh.” Thẩm Thất gật đầu, rồi cúp luôn điện thoại.
Sau khi Thẩm Thất cúp điện thoại, Tiểu Hạ nói: “thiếu phu nhân, cô yên tâm, Hạ gia vẫn luôn có người âm thầm bảo vệ cô đó! Hàng ngày họ ăn mặc như người bình thường, lẩn trong đám đông, chỉ cần cô có nguy hiểm, họ sẽ tức khắc lao lên. Nhưng, tôi cũng khuyên cô nên duy trì khoảng cách với Hàn Tắc Phương đó. Khi ở thị trấn suối nước nóng, tôi đã cảm thấy con người này có vấn đề. Nhưng lại không tìm được khẽ hở nào, đây mới chính là chuyện đau đầu nhất. Những lời Phùng Mạn Luân nói cũng có lý, chúng ta đều dựa vào trực giác! Có những lúc trực giác có thể cứu vãn được rất nhiều vấn đề.”
“Tôi hiểu ý của mọi người.” Thẩm Thất thở dài một tiếng.
Nói thật những trải nghiệm năm đó, khiển Thẩm Thất cũng trở nên thần hồn nát thần tính rồi.
Tiểu Hạ cười, nói: “chúng ta về thôi?”
“Ừ.” Thẩm Thất gật đầu: “Nhật Ninh vừa nhắn tin cho tôi, nói chờ tôi về cùng ăn cơm trưa. Không biết bọn trẻ chơi ở chỗ anh hai thế nào rồi.”
“Cô yên tâm.” Tiểu Hạ nói: “tiểu thiếu gia và tiểu công chúa già đời lắm đấy!”
Thẩm Thất lập tức cười lên: “đúng đấy, hai đứa đấy, đúng là thông minh tới mức quá đáng.”
Tại một căn biệt thự khác.
Triệu Văn Văn vừa tới, đã bị một đám người bao vây: “À, Văn Văn, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, cậu còn ra đây chơi với chúng tớ, không sợ vị ở nhà đó ghen sao?”
“Đúng rồi đúng rồi. Văn Văn, cậu hạnh phúc thật đấy! Đại thiếu phu nhân Phùng gia! Vị trí này có thể sánh vai với vị phu nhân Hạ gia đấy.”
“Đúng đấy. Đúng rồi, Văn Văn, nghe nói cậu quen phu nhân Hạ gia đó, thế nào rồi? Hai người có thân nhau không?”
Nghe những lời nói lên xuống của mọi người, khiến Triệu Văn Văn thấy khó chịu.
Rõ ràng cô sống không hạnh phúc không vui vẻ, nhưng lại phải giả bộ ra vẻ hạnh phúc mãn nguyện.
Trong tâm cô rất mệt mỏi.
Chờ sau khi mọi người hỏi gần hết, Triệu Văn Văn mới mở lời: “không đơn giản như mọi người nghĩ đâu? Phùng gia ở thành phố H đúng là số 1 số 2, nhưng so với Hạ gia thì không thể so được.”
“Văn Văn, cậu khách sáo quá. Trong mắt những người như chúng tớ, họ đều là đại gia đẳng cấp!” Những người xung quanh đều vừa cười vừa nói.
Triệu Văn Văn không đi giải thích nữa, cô chỉ cười, nói: “quan hệ của tớ và Tiểu Thất cũng ok. Tớ là mẹ nuôi cô ý giới thiệu qua công ty làm người mẫu chính, cho nên chơi với nhau cũng coi như là ổn. Nhưng, cũng không phải là thân thiết lắm.”
Sao lại có thể thân thiết được chứ?
Vị hôn phu của cô thích Thẩm Thất, người cô yêu say đắm thích Thẩm Thất.
Sao cô có thể thật lòng quý Thẩm Thất được.
Cô không thể làm được.
“Đúng rồi, Văn Văn, bữa tiệc của chúng ta hôm nay có một người mới. Một chàng thanh niên rất đẹp trai đó!” Có người ra vẻ bí ẩn nói với Triệu Văn Văn: “và chắc chắn là mẫu người cậu thích!”
Triệu Văn Văn cười nhẹ.
Mẫu người cô thích?
Cô chỉ thích Trình Thiên Cát thôi.
Nhưng trên thế gian này, không tồn tại Trình Thiên Cát thứ hai!’
Vừa đúng lúc này, cánh cửa mở ra, một bóng người dưới ánh nắng từ từ bước vào, anh ta vừa vào đến cửa đã chủ động chào hỏi: “xin lỗi mọi người, tôi đã đến muộn. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Hàn Tắc Phương, năm nay 26 tuổi, mong mọi người chiếu cố.”
Ánh mắt của Triệu Văn Văn vừa nhìn vào Hàn Tắc Phương, lập tức đóng băng lại.
Đúng thật là mẫu người cô thích.
Hàn Tắc Phương vừa xuất hiện, lập tức được đám người đó chào đón.
“Hóa ra anh chính là người mới mà mọi người nói!” Triệu Văn Văn chủ động đi về phía Hàn Tắc Phương: “nghe nói, anh mới tới đây?
Triệu Văn Văn cứ thế nhìn thẳng vào Hàn Tắc Phương, cô như đang nhìn thấy Trình Thiên Cát xuất hiện vào đúng ngày sinh nhật thứ 16 của mình.
Hôm đó, Trình Thiên Cát cũng cười như vậy.
Nhưng tiếc rằng, anh ta không phải Trình Thiên Cát.
Hàn Tắc Phương cũng nhìn thẳng vào Triệu Văn Văn: “tôi biết cô, cô là hoàng hậu sàn Catwalk Triệu Văn Văn.”
Triệu Văn Văn cười nhẹ: “cảm ơn anh.”
Hàn Tắc Phương không nói cô là đại thiếu phu nhân Phùng gia, mà nói cô là hoàng hậu sàn catwalk, chính là đang công nhận sự nghiệp và tính độc lập của cô, mà không phải phụ thuộc vào Phùng gia.
Ánh mắt Triệu Văn Văn trở nên mềm mại, lập tức đón nhận thành viên mới này.
Hàn Tắc Phương có vẻ mặt rất dễ gần và năng động, nên đã hòa đồng với mọi người rất nhanh.
Anh ta ăn nói khéo léo, năng động đáng yêu, thêm nữa mẹ anh at còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty quảng cáo, khiến anh rất nhanh đã hòa vào đám đông này.
Vào giờ ăn trưa, Hàn Tắc Phương cố tình ngồi bên cạnh Triệu Văn Văn, anh đưa cho Triệu Văn Văn một cái đĩa, cười với cô nói: “tôi biết người mẫu như cô, rất cẩn thận với vóc dáng của mình. Nhưng, dinh dưỡng cũng rất quan trọng. Tôi đã lấy cho cô một suất ăn trưa, rất ít calo, nhưng rất đủ dinh dưỡng. Lát nữa ăn xong, buổi chiều vận động một chút, là có thể tiêu hóa hết. Cô có muốn thử không?”
Triệu Văn Văn ngạc nhiên nhìn Hàn Tắc Phương.
Hàn Tắc Phương lại cười rất vô tư.
Triệu Văn Văn ngại từ chối, cô cười và nhận lấy cái đĩa: “được, cảm ơn anh. Không ngờ, ngày đầu tiên anh đến, đã được mọi người đón chào đến thế. Bình thường anh rất được lòng các cô gái đúng không?”
“Chắc là vậy.” Hàn Tắc Phương vẫn vẻ mặt vô tội nhìn Triệu Văn Văn, trả lời: “thực ra, những người như chúng ta, ai chả là được rất nhiều người vây quanh theo đuổi chứ? Nhưng biển nước mênh mông, chỉ chọn một gáo. Chỉ cần là cô gái không vừa mắt, tôi đều sẽ không cho họ hy vọng.”
Triệu Văn Văn cuối cùng cũng cười ồ lên.
Đúng là một chàng thanh niên thật thà.
Hàn Tắc Phương cứ thế cong đuôi mắt nhìn Triệu Văn Văn nói: “khi cô cười, xinh thật đấy.”
Triệu Văn Văn thu lại nụ cười, nói: “cảm ơn. Nhưng mà, tôi đã có vị hôn phu rồi.”
Hàn Tắc Phương thở dài một tiếng: “tôi đến muộn mất rồi.”
Triệu Văn Văn không nói gì, cô bắt đầu từ từ dùng bữa.
Hàn Tắc Phương cũng không nói gì.