Dương Lâm để chân không chạy đến cửa, mới phát hiện ra mình đã quá vội vã, đến nỗi quên cả mang giày, sau đó cô ta lại chạy trở về mang lại đôi giày và chuẩn bị đi ra.
Nhưng khi các ngón tay vừa mới chạm vào cán cửa, thì lại rút trở về.
Cô ấy vội vã ra ngoài gặp anh ấy như vậy để làm gì chứ?
Đôi mắt Dương Lâm nhắm lại, và bỗng nhiên quay người lại, cả người dựa vào cửa, cuối đầu xuống, cố sức dồn nén hết tất cả những xúc động vào trong đáy lòng.
Mẹ nói rất đúng. Mình không có xứng.
Bất luận anh ta là Trình Thiên Cát hay là An Tử Tuyên, mình cũng không có xứng.
Một người có thể với đại công tử Phùng gia cùng nhau xây dựng nên một đảo nhỏ, thì sao lại là đối tượng mà mình có thể trèo cao được?
Cho dù anh ta là Trình Thiên Cát, thì bản thân mình vẫn không xứng.
Thôi vậy.
Cứ như vậy, mà bỏ cuộc thôi.
Trong lúc này, bên ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ngay sau đó chính là giọng nói của Trình Thiên Cát phát ra: “Dương Lâm, anh có chuyện muốn nói với em, em có tiện ra ngoài một chút không?”
Dương Lâm liền mở mắt ra, đang do dự không biết có nên giả vờ ngủ không, thì lại nghe được tiếng của Trình Thiên Cát tiếp tục nói: “Anh biết em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nếu như bỏ lỡ ngày hôm nay, thì có lẽ sau này anh sẽ không trả lời nữa đâu.”
Dương Lâm vừa nghe được, liền quay người lại, và lập tức kéo cửa ra, thì Trình Thiên Cát đã đứng ngay trước cửa, như cười nhưng không phải cười mà nhìn vào cô ấy.
Đôi tai của Dương Lâm liền đỏ bừng lên, và nói nhỏ nhẹ: “Em đi thay đồ cái đã.”
“Được, anh đợi em ở dưới.” Trình Thiên Cát gật đầu nói.
Dương Lâm đóng cửa lại, hít thở sâu một hơi, và xoay người mở tủ áo ra.
Dương Lâm vừa ra ngoài, thì liền nhìn thấy Trình Thiên Cát đang đứng dưới góc cây hút thuốc.
Dáng vẻ khi anh ấy đang hút thuốc rất đẹp trai, khói thuốc lờ mờ ấy, lại càng khiến cho đuôi chân mày anh ấy hiện lên một tâm trạng trống trãi.
Dương Lâm rất ghét dáng vẻ này của anh ấy.
Dương Lâm đi đến bên cạnh anh ta, đưa tay lấy đi điếu thuốc trên tay anh ta, và dập tắt nó trong thùng rác.
Trình Thiên Cát cũng không có cự tuyệt, cứ thế mà đứng ở bên đường, nhìn Dương Lâm và nói: “Đi thôi, phong cảnh ở đây rất đẹp đó.”
“Dạ.”Dương Lâm với Trình Thiên Cát cùng nhau kề vai đi về phía trước.
Chỉ là lần này, Trình Thiên Cát không còn tạo ra những không khí ấm áp mờ ám ấy nữa, mà ra vẻ xa lạ lạnh nhạt.
Dương Lâm cũng đang cuối đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
Trình Thiên Cát đợi trong lòng Dương Lâm bình tĩnh lại, mới từ từ mở miệng nói: “Thái Đức Phát đã chết rồi.”
Dương Lâm liền ngớ người ra, bước chân lập tức ngừng lại, “Hả?”
“Anh nói, Thái Đức Phát đã chết rồi.” Trình Thiên Cát lặp lại một lần nữa: “Anh đã thủ tiêu hắn rồi, bởi vì hắn muốn trả thù, nên anh đã đưa hắn đi gặp Diêm Vương rồi.”
Giọng điệu của Trình Thiên Cát rất điềm tĩnh, giống như đang thảo luận về thời tiết vậy.
Đúng vậy, đối với Trình Thiên Cát mà nói, giết một người đơn giản và bình thường như đang thảo luận thời tiết vậy.
Nhưng đối với Dương Lâm mà nói, chấn động thì lớn rồi.
Là Thái Đức Phát đó!
Là trùm của thành phố L đó!
Sao có thể nói chết là chết được?
Cứ vậy mà, không có bất cứ hoà hoãn xung đột gì, là chết rồi?
Cuối cùng Dương Lâm dường như đã hiểu ra, cái từ sát thủ này, có nghĩa là gì rồi.
Tuy rằng không thể nói là không gì là không thể được, nhưng đối với người bình thương mà nói, đó chính là lưỡi liềm lấy đi sinh mạng con người, vô cùng sắc bén và tàn nhẫn.
“Nhưng mà, anh không tán thành bây giờ em trở về đó. Bởi vì, tuy rằng Thái Đức Phát đã chết rồi, nhưng rắn chết vẫn còn nòng nọc, cơ sở của hắn vẫn còn, nếu như bây giờ em trở về đó, nhất định sẽ bị tìm trả thù.” Trình Thiên Cát nhẹ nhàng nói: “Anh nghe nói, Phùng Mạn Luân bằng lòng chi trả tất cả các chi phí của em.
Nếu như em đồng ý, em có thể chọn anh hoặc anh ta, bất kì người nào, để chi trả tất cả các chi phí của cả nhà em.”
Dương Lâm cứ thế mà ngẩng đầu lên nhìn Trình Thiên Cát.
“Xem như là bồi thường thù lao cho em vậy. Số tiền này, chúng tôi cần phải ra.” Vẻ mặt Trình Thiên Cát rất điềm tĩnh mà nói: “Số vũ khí chuyển đi kia đã đến đây rồi, số vũ khí đó, là dùng để làm trang bị ở đây. Có được số vũ khí này, thì an ninh của cái đảo nhỏ này mới được tốt hơn.
Mới có thể bảo đảm được người của chúng ta khi ra ngoài, sẽ không bị uy hiếp, bị bắt cóc, và bị tổn thương.”
Dương Lâm gật gật đầu, nhưng vẫn không hề nói một câu nào.
“Em còn vấn đề gì muốn hỏi anh không?” Trình Thiên Cát mỉm cười, dường như anh ấy vẫn là Trình Thiên Cát đẹp trai sáng chói đó, còn người khác, thì đã không còn là người khác của trước đây rồi.
“Anh từng hỏi em một câu hỏi, anh hỏi, em có thích người nào chưa?” Dương Lâm nén nỗi đau trong lòng, cuối cùng cũng đã thốt ra câu hỏi này: “Vậy bây giờ em hỏi lại anh, anh có thích ai chưa?”
Trình Thiên Cát mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô ấy: “Em và cô ta thật sự rất giống đó! Cô ta cũng rất bướng bỉnh, nghiêm túc giống em vậy, biết rằng sẽ bị tổn thương nhưng vẫn cứ hỏi cho ra lẽ.”
“Vì vậy, anh thích cô ta, đúng không?” Trái tim Dương Lâm, bỗng nhiên nặng trĩu, nặng đến nỗi khó thở.
Mối tình đầu của cô ấy, cứ thế mà đã kết thúc rồi sao?
Dương Lâm cảm thấy mình thật sự rất đau buồn.
Vẫn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc rồi sao?
“Đúng vậy. Anh thích cô ta. Rất thích, vô cùng thích.” Trình Thiên Cát thẳng thắng trả lời: “Không chỉ riêng mình anh thích cô ta, mà còn có rất nhiều người thích cô ta. Nhưng, chúng tôi không thể nào được.”
Dương Lam cảm thấy trái tim đau gần sắp chết đi vậy: “Tại sao?”
“Bởi vì cô ta đã yêu người đàn ông khác rồi, đồng thời đã vì người đàn ông đó mà sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc.” Trình Thiên Cát gượng cười một tiếng: “Ngay cả tâm tư của anh cô ta còn không biết, cô ta chỉ xem anh là một người bạn, trong mắt cô ta trước giờ đều không có anh, trong thế giới của cô ta, cũng không hề có hình bóng của anh.”
Dương Lâm lại bắt đầu cảm thấy đau lòng cho Trình Thiên Cát: “Sao lại có thể vậy được? Anh tốt như vậy, xuất sắc như vậy, tại sao cô ta lại không thích anh?”
“Trên đời này không phải bởi vì mình xuất sắc, thì người khác nhất định sẽ thích mình đâu.” Trình Thiên Cát nghiêm túc trả lời: “Bởi vì người xuất sắc hơn mình, luôn luôn vẫn tồn tại. Dương Lâm, nếu như trước kia anh có cư xử gì khiến cho em hiểu lầm, thì em cho anh xin lỗi. Hôm nay anh muốn nói với em rằng là, anh rất thích em, nhưng chỉ là cảm giác thích của những người bạn với nhau thôi, chỉ thế thôi.”
Dương Lâm cảm thấy trái tim như đau đến nỗi không thể thở được vậy.
Cô ấy thà rằng không nghe được những lời này của Trình Thiên Cát.
Cô ấy thà rằng, Trình Thiên Cát tiếp tục lừa gạt cô ấy.
Cô ấy thậm chí bằng lòng làm người thế thân, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy.
“Dương Lâm, em rất tốt, nhưng rất tiếc em không phải là cô ta. Vì vậy anh không có cách nào, xem em là thế thân của cô ta.” Trình Thiên Cát đoán thấu được tâm tư của Dương Lâm: “Nếu như em hận anh, thì em hãy hận đi! Anh không một lời oán than đâu.”
Nói xong, Trình Thiên Cát lùi lại một bước, kéo xa khoảng cách với Dương Lâm.
Trái tim Dương Lâm lại càng đau thêm.
Đây chính là hiện thực.
Thái độ của Trình Thiên Cát đã nói lên đủ rõ ràng rồi, cô ấy ngoài chấp nhận ra, thì còn có thể làm gì nữa?
Cô ấy không thể làm gì cả.
Dương Lâm nhẹ nhàng gật đầu: “Em đã hiểu ý anh rồi. Em sẽ không hận anh đâu. Bởi vì, em đã từng thích anh như thế. Nên em không thể hận anh được.”
“Anh xin lỗi.”Trình Thiên Cát mở miệng nói: “Nếu như có thể, thì hãy quên anh đi.”