Ông cụ Quý suy tư, mắt nhìn về mẹ Thịnh sau lưng Lê Quốc Nam, nói: “Mẹ của cháu cũng không được lợi ích gì đâu”
Lê Quốc Nam đứng tại chỗ, anh ta cắn chặt hàm răng mới có thể khiến mình không lên tiếng trách mắng.
“Nếu đã trở về thì cháu lên phòng nghỉ ngơi một chút đi, chờ bố cháu về thì hai bố cháu cứ từ từ nói chuyện, lâu rồi không gặp có lẽ còn nhiều xa cách”
“Chuyện này không nhọc ông phí tâm làm gì, lát nữa cháu sẽ đi, ở nước ngoài còn có bệnh nhân đang chờ cháu”
Lê Quốc Nam căng mặt, đôi mắt đen láy phản xạ hình bóng ông cụ tóc hoa râm.
Anh ta cúi đầu nhìn ông cụ Quý đang ngồi cách đó không xa.
Do ngược chiều ánh sáng nên chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, ánh sáng lập lòe nhất thời mang đến cảm giác áp bách.
Nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta phát hiện, hóa ra mọi người vẫn luôn đánh giá sai ông cụ này. Dã tâm của ông ta có thể hoàn toàn so sánh với một người trẻ, thậm chí còn lớn hơn nữa. Bây giờ Lê Quốc Nam nhìn không ra rốt cuộc ông ta muốn làm gì, nhưng trong lòng anh ta không khỏi lo lắng, tim đập thình thịch liên hồi, anh ta biến sắc đứng tại chỗ với vẻ ngạc nhiên.
Đôi mắt ông cụ Quý lóe lên ánh sáng, ông ta không để ý mà chống gậy đi ra ngoài. Bên công ty còn nhiều chuyện cần phải xử lý, ông ta đã già rồi, tinh thân không được tốt như mấy người trẻ nữa. Thời gian của ông ta có hạn, nếu có thể thì tuyệt đối sẽ không lãng phí.
Nhà họ Lê tung hoành nhiều năm như vậy, cửa hàng nhiều như bãi chiến trường, nhưng triều đại cũng dần đổi thay, ông ta không biết mình có thể bảo vệ nhà họ Lê được nữa hay không.
Tóm lại, những chuyện này nên giao cho thế hệ sau, nhưng bởi vì tuổi trẻ Tuấn lưu nên con của ông ta không có một đứa nào có thể đưa lên bồi dưỡng cả. Còn đời cháu, nhìn tới nhìn lui cũng có mỗi Lê Quốc Nam miễn cưỡng gánh vác được trách nhiệm.
Cho nên lúc mà hồi trước người nọ tìm đến ông ta hợp tác, ông ta mới nhanh chóng đồng ý. Người muốn làm việc lớn thì không nên để chuyện nữ nhi tình trường làm vướng bận. Quốc Nam không cam lòng, vậy lão già này phải giúp anh ta một phen rồi, nhà họ Nhan thật sự rất chướng mắt.
Mấy năm nay ông ta cũng lục tục chuyển một ít của cải ra nước ngoài, bất kể như thế nào vẫn nên chừa cho mình một đường lui.
Ông ta không muốn nghĩ tiếp chuyện này nữa, tóm lại ông ta vẫn có thể chống đỡ được mấy năm. Nhà họ Lê vẫn còn chưa chuẩn bị xong để chào đón người chủ mới, ông ta không thể sốt ruột được.
Ông cụ Quý cuối cùng quay đầu lại nhìn Lê Quốc Nam, trong ánh mắt chứa đựng đầy sự phiền muộn.
Lê Quốc Nam ngày trước vẫn luôn ở nước Mỹ, hoàn toàn không có tình cảm gì với bà Nhung, lần đầu tiên gặp nhau sau năm năm mà lại bị làm phiền trong thời gian dài như vậy, bây giờ hai người ngồi cùng nhau mới xem như thoải mái nhẹ nhõm nói chuyện được.
Dự định đứng dậy, Lê Quốc Nam năm năm nay ở cùng với các loại dụng cụ trong một thời gian khá dài, vẫn cứ tiếc nuối không được tham gia phẫu thuật cho Nhan Kiến Định, nhưng người đã khỏe lại rồi thì chính là niềm vui lớn nhất.
Lê Quốc Nam đã ba mươi tuổi rồi, năm năm không ở nhà ngược lại lại không bị thúc giục chuyện kết hôn. Con người đã đến đoạn tuổi tác này rồi, không có ai mà chưa từng bị đè nặng chuyện kết hôn chứ, vì thế anh ta cũng coi như là thoát được một kiếp vậy.