Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“So sánh với người khác thì tôi cảm thấy tôi đã đủ nhân từ, ít nhất tôi trả lại cho các ông được một nửa, tiền các ông đã trộm từ trong công ty tôi cũng không muốn cướp lại, làm sao? Thế này mà các ông còn không vừa lòng à?”

“Abel, cậu đừng tưởng rằng cậu có thể một mình thoát ra được! Bây giờ cậu giống như châu chấu trên một chiếc thuyền với chúng tôi, nếu chiếc thuyền này thật sự bị lật, xem như có người cứu cậu, chúng tôi cũng sẽ không để cậu đi lên dễ dàng như vậy! Tốt nhất cậu cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi!”

Tần Văn Hưng nhíu mày, ông ta luôn cảm thấy hình như có chuyện quan trọng gì bị mình vô ý quên mất. Nhưng ông ta lại không nghĩ ra là chuyện gì, ông ta chỉ có thể mặt không thay đổi nhìn Abel, trong tay nắm cây gậy ba toong, sức lực lại càng lúc càng lớn.

“Tôi có thể trốn thoát hay không thì không cần các ông hết lòng hết sức, hiện tại các ông vẫn nên nghĩ đến chuyện sau này nên sống thế nào đi. Nếu như ngày mai tôi không nhìn thấy quyền chuyển nhượng và tiền, các ông sống hay chết đều không liên quan đến tôi nữa.”

Nói xong Abel hừ lạnh một tiếng quay người lên lầu, khuôn mặt của quản gia biệt thự không thay đổi chặn ở đầu cầu thang không cho ai bước lên.

Ông Bối không nhịn được đứng ở cửa ra vào chửi ầm lên rất lâu, cuối cùng ông ta vẫn rời khỏi với đám người của Tần Văn Hưng.

“Ông Tần, cuối cùng chuyện này nên làm sao bây giờ? Lúc trước chúng tôi đều theo chân ông cùng lên chiếc thuyền giặc này. Hiện tại ông không thể không quản chúng tôi, lỡ như chuyện này cứ thế chấm hết, Abel không thể nào mặc kệ ông. Nhưng cậu ta vô cùng có khả năng sẽ trực tiếp vứt bỏ chúng tôi, dù sao chúng tôi không có chút giá trị lợi dụng nào với cậu ta cả, ông Tần ông hãy…”

“Được rồi, đến lúc nào rồi còn nói những lời vô ích này, tôi vứt bỏ mọi người từ lúc nào chứ?”

Cắt ngang lời ông Bối, Tần Văn Hưng không kiên nhẫn nói ra, ông ta cầm cây gậy ba toong trong tay đập vào trên xe phát ra tiếng vang “Bịch bịch bịch”.

“Chuyện này chờ tôi suy nghĩ lại đã. Nhưng tôi phải nói chuyện xấu trước, dù cho có thể nào thì mạng vẫn quan trọng hơn tiền. Đến lúc đó xem như tôi thật sự không còn cách nào thì các ông cũng nhất định phải bảo vệ mạng sống của bản thân trước cho tôi, sau khi chuyện lắng xuống tối sẽ nghĩ cách sau.”

Hiện tại ông ta hoàn toàn bị Abel quản chế, thậm chí ngay cả nhược điểm đều nằm trong tay anh ta, giữ được mạng mới là quan trọng nhất.

“Nhớ kỹ sau khi trở về hãy thành thật một chút, ngày mai cứ giao cổ phần qua đây, chờ chuyện này qua đi tôi sẽ nghĩ cách”

Miễn cưỡng an ủi ba người khác, khuôn mặt nghiêm túc của Tần Văn Hưng về đến nhà, ông ta không để ý tới mấy người khác chào hỏi là đã trực tiếp trở lại phòng sách. Lúc trên xe ông ta suy nghĩ rất nhiều, ông ta nghĩ lại mọi chuyện từ đầu tới đuôi một lần mới phát hiện hoàn toàn chính xác có một chuyện rất quan trọng bị ông ta quên mất. Người Giang Anh Tuấn cưới là Nhan Nhã Quỳnh, nếu như dựa theo bối phận để tính, Abel lại là cậu của Nhan Nhã Quỳnh!

Tính như vậy Giang Anh Tuấn và Abel là có quan hệ thân thiết, không cần nghĩ bọn họ khẳng định đều cùng một giuộc. Nhìn như vậy xem ra, coi như thật sự xảy ra chuyện gì thì Abel nhất định cũng có thể toàn thân trở ra, từ đầu tới đuôi chỉ có bốn người bọn họ đang tìm đường chết mà thôi!

Không thể cứ tiếp tục như vậy, ông ta nhất định phải nghĩ cách tự cứu. Ông ta chiến đấu hơn nửa đời người, thế mà phải chắp hai tay nhượng cho người khác, đây vốn là chuyện không thể nào. Xem như thật sự không thể giữ nổi, ông ta cũng nhất định để người sau lưng không dễ chịu!

Abel ở bên này liên lạc với bốn người cổ đông, tin tức rất nhanh đã bị truyền đến chỗ Giang Anh Tuấn. Anh cười lạnh một tiếng không có để ở trong lòng mà vẫn chuyên tâm xử lý cho xong chuyện trong tay.

Ngủ một buổi sáng, lúc này Tôi Nhã Quỳnh cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô xoa cặp mắt có đau xót chút đi tới, cô mặc quần áo rối bời dúm đó lên người, chân mang một đôi dép lê trắng trẻo mũm mĩm, nhìn qua không khác gì sinh viên.

Cô vừa dụi mắt vừa đi đến ghế số pha bên cạnh nằm xuống, sau đó cô chồng mông lên trông giống như một con sâu róm đang ngọ nguậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK