Bị một gã đàn ông xuất hiện bất thình lình làm rối loạn toàn bộ sắp xếp của anh. Giang Anh Tuấn ngay đến NhanHướng Minh cũng không còn sức mà chú ý đến, anh vừa gọi điện thoại kêu xe cứu thương vừa chạy xuống lầu dưới. Bảo vệ và nhân viên phục vụ của tiệm áo cưới vội vàng chạy tới trói kẻ cầm đầu lại, một đám người vây xung quanh Nhan Nhã Quỳnh nhưng cũng không có ai dám lại gần đỡ cô dậy.
Lúc mà anh đi đến nơi, bộ áo cưới mà Nhan Nhã Quỳnh đang mặc đã thấm không ít máu tươi, phần lưng ở sau eo của cô còn thấm ra một mảng lớn máu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Hai tay của anh run rẩy, anh rất muốn ôm người lên nhưng lại không biết phải xuống tay từ nơi nào. Thậm chí ngay cả việc di chuyển cô ra chỗ khác anh cũng không dám. Anh nhìn chằm chằm vào khối thủy tinh lớn bằng bàn tay đang cắm ở bên hông của cô, hốc mắt đỏ bừng.
Cũng may xe cứu thương đã nhanh chóng đến hiện trường, các bác sĩ và y tá động tác vừa nhanh vừa cẩn thận ôm người nằm ở trên mui xe xuống, đặt trên cáng cứu thương. Thời điểm Giang Anh Tuấn quay đầu lại đuổi kịp mới nhận ra, cảm giác như anh vừa mới quên mất một thứ gì đó rất trọng yếu. Nhưng mà tất cả tâm tình lẫn tinh thần của anh hiện tại đều đặt vào trên người của Nhan Nhã Quỳnh, thời gian cấp bách hiện tại cũng không cho anh có cơ hội nghĩ nhiều hơn, bước lên xe cứu thương dứt khoát rời đi.
NhanKiến Định và Công Tước Otto một trước một sau nối tiếp nhau đi đến bệnh viện, lúc mà hai người họ nhận được tin tức cũng bị dọa sợ không nhẹ. Tới nơi này cũng không hề thu liễm khí thế phát ra, vốn là muốn gọi thêm nhiều y tá tới xem, rốt cuộc cũng miễn cưỡng dừng bước, quay người đi ra. . Google 𝒏gay tra𝒏g ++ tr𝘂𝗆tr𝘂ye 𝒏﹒v𝒏 ++
“Tình huống như thế nào rồi?”
Một đường ngựa không dừng vó đuổi tới đây, cho dù là NhanKiến Định lúc này vẫn có một chút thở gấp.
“Vẫn còn cứu được, phần eo bị một khối thủy tinh ghim vào, hiện vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm.”
Giang Anh Tuấn cúi đầu, dựa ở trên tường. Trong giọng nói có chút mù mịt kèm không dám tin, còn có một chút run rẩy, tâm tình sợ hãi của anh từ nãy đến giờ vẫn chưa thể giảm bớt một chút nào.
“Chờ một chút đã, nói cho tôi biết một chút tình huống cụ thể đi.”
Anh ấy mím môi nhìn về phía ánh đèn đỏ rực vẫn liên tục lóe sáng bên pAnh Tuấn giải phẫu. NhanKiến Định cũng không thể ngồi được, giống như Giang Anh Tuấn dựa người ở trên tường, lấy một điếu thuốc ra rồi lại vò tới vò lui nhiều lần.
“Gã đàn ông kia đã bị bắt, tên kia ngược lại không có bị thương gì nặng. Chẳng qua chỉ là từ trên lầu hai rơi xuống, đầu bị va đập nên mới hôn mê. Tôi đã cho người đưa gã ta về nhốt bên dưới hầm ngầm, giữ lại đó để cho tôi đích thân đến xử lí.”
Hai tay Giang Anh Tuấn đút trong túi áo, anh mạnh mẽ siết chặt nắm tay mới miễn cưỡng khiến cho bản thân trông có vẻ như đang bình thường. NhanKiến Định gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm cái gì. Ngược lại Công Tước Otto cứ đi qua đi lại hai ba vòng làm cho hai người họ nhìn đến chóng cả mặt, NhanKiến Định nhịn không được gọi ông ta lại:
“Ông ngoại, Nhã Quỳnh không…”
“Hướng Minh đâu? Hướng Minh như thế nào lại không có ở đây?”
Đi lòng vòng ba bốn đợt, đợi thêm 5 phút hơn vẫn không thấy có người nào bước ra, NhanKiến Định đột nhiên ngẩng đầu cắt ngang nói, hai mắt bắn ra lợi hại, nhìn về phía Giang Anh Tuấn.
Toàn thân Giang Anh Tuấn chấn động, đứng thẳng người lên nhìn khắp bốn phía xung quanh một vòng, trong lòng hoàn toàn chìm xuống.