Đinh Tiến Đạt từ trên mặt đất đứng dậy, phun bụi đất trong miệng ra, sắc mặt khó coi nhìn xuống vách núi. Anh ta đứng ở nơi đó im lặng một hồi mới xoay người đi về phía sau, gửi một tin nhắn cho Trần Nhật Linh.
Nhà họ Trần, trong căn phòng lộng lẫy và tinh tế nhưng không gian lại vô cùng im lặng.
Bên ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt, người giúp việc đi tới lui trên bãi cỏ đếm không hết, một người phụ nữ cao gầy đứng bên cửa sổ kiểu Pháp sát đất.
Bà ta xinh đẹp tựa như được thời gian đặc biệt ưu ái tuy rằng khí chất mạnh mẽ lạnh lùng nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, thậm chí còn có thêm một loại quyến rũ không cách nào nói rõ.
Người nọ không cao lắm, dù mang giày cao gót đứng ở nơi đó cũng chỉ khoảng một mét sáu, nhưng khí thế trên người dường như giúp bà ta đột ngột cao lên mười phân.
Trần Nhật Linh và bà ta hoàn toàn khác xa nhau. Tất cả những ai từng gặp hai người họ đều không hiểu tại sao người tuyệt vời và tài giỏi như Vũ Tuyết Phương lại có thể sinh ra một đứa con gái bình thường như vậy.
Thật đáng tiếc.
Vũ Tuyết Phương cầm trên tay một ly rượu vang đỏ trong vắt, giọng nói trầm thấp và tao nhã: “Nếu tối hôm qua mẹ không tới phòng tìm con, con còn định giấu mẹ đến khi nào?
Từ nhỏ mẹ đã dạy con đánh rắn đánh giập đầu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đến một cái đuôi nhỏ cũng không giải quyết sạch sẽ mà còn dám đối mặt với Giang Anh Tuấn. Con cho rằng cậu ta cũng ngu ngốc như con sao?”
Đôi môi của Vũ Tuyết Phương tràn ra vẻ khó chịu, cau mày hỏi.
Nếu không phải tối hôm qua phát hiện sớm, giúp giải quyết nỗi lo về sau thì có lẽ nhà họ Trần cách con đường phá sản không còn xa nữa.
Trần Nhật Linh ngồi trên sô pha với vẻ mặt căm hận vô cùng, nắm ly rượu trong tay đến mức trắng bệch: “Mẹ, nếu mẹ đã biết chuyện này vậy hãy giúp con giải quyết Đinh Tiến Đạt, chuyện còn lại con sẽ tự xử lý”
“Bốp”
một tiếng, Vũ Tuyết Phương ném vỡ ly rượu trong tay. Rượu vang đỏ loang lổ trên thảm, màu đỏ tươi nhanh chóng lan tràn.
Bà ta nhíu mày: “Từ nhỏ đã là đồ vô dụng, còn không bằng một nửa của Nhan Nhã Quỳnh.’ “Tóm lại trước khi có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Giang, con tốt nhất nên yên phận một chút cho mẹ.
Đừng tưởng rằng mẹ sẽ đi theo phía sau lau mông cho con. Nếu sau này con khiến Giang Anh Tuấn giận chó đánh mèo nhà họ Trần, mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ chứa chấp con”
“Vũ Tuyết Phương! Chẳng qua là vì con sắp gả vào nhà họ Giang nên mẹ mới đại phát từ bi giúp con một phen thôi, con ở nhà họ Giang thế nào thì có liên quan gì đến mẹ?”
Trân Nhật Linh bị kích động đẩy bà ta ra, hỏi một cách gay gắt.
“Mẹ còn không xứng làm người nữa, sao con lại có một người mẹ như mẹ chứ!”
Trân Nhật Linh trở tay ném hết rượu trên bàn xuống đất.
Những cảnh tượng như vậy hầu như diễn ra hàng ngày, những người giúp việc canh cửa gần như không có gì ngạc nhiên.