“Ai bắt được? Còn nữa, tại sao trước khi tôi quay trở về anh đã chắc chắn Vũ Nguyên Hải đang ở Hải Phòng?”
Sau khi vui vẻ, rất nhanh Giang Anh Tuấn đã bình tĩnh lại, chau mày nhìn NhanKiến Định, trong ánh mắt có chút không yên tâm.
“Người tên Ôn Hàng Dương đã cứu hai người ra, anh ta đuổi theo Vũ Nguyên Hải đến Hải Phòng, lúc đó tôi nghi ngờ Vũ Nguyên Hải muốn làm hại Hướng Minh, nên sau khi Ôn Hàng Dương tìm đến cửa, tôi đã giao Hướng Minh cho anh ta…”
Nói ra thì là một quyết định mạo hiểm, thế nhưng quả nhiên quyết định ấy không sai, bây giờ đã bắt được Vũ Nguyên Hải rồi.
“Người mà tôi và công tước Otto không tìm được, anh ta có thể đuổi đến tận Hải Phòng, Ôn Hàng Dương rốt cuộc là ai?”
Giang Anh Tuấn nhíu mày, hai chân run rẩy đứng không vững nữa mấy đưa người vào phòng, từng bước đi đến gần xe lăn, ngồi xuống, thế nhưng chỉ đi được hai bước, trán anh đã đầy mồ hôi.
“Không tra ra được cái tên Ôn Hàng Dương này, tôi nghi ngờ tên của anh ta là giả, thế nhưng người này không có ý thù địch với chúng ta, có lẽ anh ta… Càng quan tâm đến sự an nguy của Vũ Nguyên Hải hơn.”
Nghĩ đến những lời trước kia của Ôn Hàng Dương, NhanKiến Định có chút không chắc chắn.
“Trước tiên xem Vũ Nguyên Hải như thế nào đã, cho dù có thế nào cũng phải lấy được thuốc giải ở chỗ anh ta.”
Tạm thời vứt Ôn Hàng Dương ra sau, Giang Anh Tuấn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nhan Nhã Quỳnh, đặt lên má mình, nhắm hai mắt lại, sau ba giây mới từ từ buông ra, giúp cô kéo lại chăn, mặt không biểu cảm điều khiển xe lăn theo sau NhanKiến Định ra ngoài.
“Lúc tìm được người tôi đã hỏi rất nhiều lần rồi, thử rất nhiều cách, thế nhưng không hỏi được một chút tin tức nào có ích.”
NhanKiến Định thở dài một hơi, xoa phần bụng đang đau, nhẹ ấn xuống, mới cảm giác tốt hơn một chút, nở nụ cười nói: “Sáng sớm hôm nay, Ôn Hàng Dương đột nhiên nói thời cơ đã đến rồi, bảo tôi đưa người phong tỏa hai con đường, sau đó bắt được Vũ Nguyên Hải ở xung quanh biệt thự, đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc Ôn Hàng Dương nắm bắt thời cơ này như thế nào, ngoài việc có chút kỳ quái, tạm thời tôi không tìm được vấn đề gì khác ở Ôn Hàng Dương.”
Anh ấy ôm lấy trán, sự việc càng ngày càng trở nên kỳ lạ, con người Ôn Hàng Dương thực sự có chút đáng sợ.
“Tạm thời không cần quan tâm đến những chuyện này, tôi muốn nói chuyện một mình với Vũ Nguyên Hải.”
Sau khi ra ngoài anh đã điều tra về Vũ Nguyên Hải, anh rất chắc chắn, cái chết của bố mẹ và em gái Vũ Nguyên Hải không liên quan gì đến anh, rốt cuộc là ai để lộ ra thông tin giả cho anh ta…
“Chuyện này cũng nên làm rõ, sau hai mươi tư giờ sẽ bị người của Ôn Hàng Dương đưa đi, thời gian của chúng ta không có nhiều.”
NhanKiến Định thở dài một hơi, vỗ lên vai Giang Anh Tuấn, đưa anh về nhà.
Tuy rằng ở căn phòng dưới mặt đất của biệt thự, thế nhưng các phòng của nhà họ Nhanđều có người dọn dẹp, vậy nên điều kiện ở bên trong có thể coi là không tồi, sạch sẽ ngăn nắp, đèn sáng được treo trên tường, chiếu sáng cả căn phòng.
Ở giữa căn phòng, Vũ Nguyên Hải cúi đầu bị buộc vào ghế, hình như anh ta đang ngủ, không có một chút động tĩnh gì, Giang Anh Tuấn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này thì sững ra, điều khiển xe lăn về phía trước, dừng lại trước mặt anh ta.
“Thuốc giải là gì?”