Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đến bây giờ NhanKiến Định chỉ biết Vũ Nguyên Hải trông như thế nào. Còn về tính cách, đặc điểm hay gì đó liên quan đến ông ta thì trống rỗng. Có cơ hội để hiểu rõ địch nhân nên đương nhiên không thể bỏ qua. Huống hồ kẻ địch này còn có thể trốn khỏi Otto.

“Cũng là ông không may. Một năm trước, đại khái cũng vào lúc này, dưới trướng ông có người mượn danh ông, để đi lừa đảo Vũ Nguyên Hải. Không lừa được thì thôi, suýt nữa tên đó đã tiết lộ hết nội tình bên trong rồi. Người kia tức không chịu nổi, làm loạn lên. Ban đầu chỉ là ân oán cá nhân, cuối cùng đột nhiên Vũ Nguyên Hải lại tới gây sự, tìm tới tận nơi ông làm.”

Vừa nói, công tước Otto vừa thở dài. Nghĩ tới cái hôm điên rồ đó là ông ta lại thấy đau đầu, ông ta dừng một lát rồi nói: “Người kia không có nhược điểm, không nắm được gì cả. Bản lĩnh cá nhân của người đó cũng rất tốt, lúc đó ông cho người đi điều tra một tháng nhưng cũng không tìm ra được điều gì gây bất lợi cho người đó. Cuối cùng, chuyện đó không giải quyết được, ban đầu ông cũng không cho rằng đó là chuyện gì lớn, không giải quyết được thì thôi.”

“Nhưng xui là, sau khi chuyện kia xảy ra, thuộc hạ gây sự với Vũ Nguyên Hải của ông chết một cách bất thường ở phòng trọ, trong hiện trường không tìm ra dấu vết của người khác đột nhập, nên cuối cùng chỉ có thể kết án tự sát.”



Otto nói xong, trong phòng khách yên tĩnh một hồi lâu. NhanKiến Định mím môi, một lần nữa đánh dấu Vũ Nguyên Hải là một nhân vật nguy hiểm. Anh cắn răng, một người nguy hiểm như vậy, sao Giang Anh Tuấn và Nhan Nhã Quỳnh lại chọc phải được.

Hoặc là nói, một người vừa thông minh vừa nhiều thủ đoạn như Vũ Nguyên Hải, sao lại hợp tác với Trần Nhật Linh?

“Ông chắc chắn là cái chết của người kia có liên quan đến Vũ Nguyên Hải à?”

Mặc dù trong lòng đã khá chắc chắn, nhưng NhanKiến Định vẫn muốn xác nhận lại, dù có một phần trăm hi vọng anh cũng không thể từ bỏ.

“Chín mươi phần trăm là anh ta làm. Lúc ấy ông nhận được một lá thư, do anh ta gửi tới. Nhưng hôm sau ông muốn đưa thư cho người khác xem thì chữ trên thư đã biến mất toàn bộ, không tìm lại được.”



Nói đến chuyện này, công tước Otto vốn đang thoải mái đột nhiên ngồi thẳng dậy, cau mày nhìn chằm chằm NhanKiến Định, khuôn mặt ông ta tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

“Ông có thể nói chi tiết hơn cho con về người này được không?”

Anh muốn nhanh chóng xác nhận, rốt cuộc là Vũ Nguyên Hải có khúc mắc với ai, muốn cái gì, muốn làm gì, mới có thể đưa ra phương án thu phục được.

“Không có thông tin gì hữu dụng. Chỉ biết anh ta là một bác sĩ, khoa nào thì không rõ. Nếu cái gì có vấn đề, thì hẳn là có liên quan đến người nhà của anh ta. Năm năm trước bố anh ta tự sát vì công ty phá sản, nửa năm sau mẹ anh ta cũng ôm em gái cùng chết. Từ đó về sau anh ta bặt vô âm tín, mới xuất hiện lại trong xã hội khoảng một năm trước. Còn bốn năm đã qua anh ta đã đi đâu, làm gì, không ai biết cả, giống như làn khói biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện.”

Người không rõ ràng như thế này, là lần đầu tiên ông ta gặp phải. Công tước Otto xoa cằm, cau mày suy tư.

Năm năm trước mất cả bố lẫn mẹ… NhanKiến Định nhíu mày, trong lúc nhất thời không nghĩ ra chuyện bố mẹ anh ta chết thì liên quan gì đến việc bắt cóc và Giang Anh Tuấn. Năm năm trước anh thì vừa mới tỉnh lại, hẳn là lúc đó Giang Anh Tuấn còn ở Hải Phòng…

Nói đến Giang Anh Tuấn, năm năm trước Giang Anh Tuấn có ở Hải Phòng thật không, hình như anh cũng không dám chắc, có phải là vì…

Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Năm năm trước Nhã Quỳnh còn đang chuẩn bị sinh con, một người điên như thế sao có thể vô duyên vô cớ hận người khác? Nhất định là có thù oán sâu nặng gì, mới khiến một người như thế ghi hận được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK