Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông… ông Chánh à, chẳng qua tôi thấy ông tuổi cao rồi nên lo lắng cho ông mà thôi. Nhiều năm qua tôi cũng dốc sức làm việc cho Sunrise, chẳng lẽ tôi còn không có năng lực tạm thời thay chức Chủ tịch một đoạn thời gian sao?”

Mặt của giám đốc Quý xụ xuống, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoáắc Vân Chánh, tức giận tới nỗi run rẩy cả người.

“Nếu như giám đốc Quý đã có lòng tin như thế thì chi bằng bây giờ tôi để cho ông làm xem cảm giác làm Chủ tịch của Sunrise đến cùng là như thế nào?”

Công ty không đồng lòng thì sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.



Nhân cơ hội này thanh lọc nội bộ cũng là một sự lựa chọn tốt. Huống chỉ bình thường có muốn ra tay với bọn ban quản trị này cũng không dễ, đây cũng thuận tiện cho ông ta hành động.

“Ông!”

Giám đốc Quý chỉ thẳng vào mặt Giang Vân Chánh, ông ta tức giận tới nổi mặt đỏ tía tai nhưng chẳng nói được cái gì! Ông ta đóng sập cửa lại rồi quay người rời đi.

Kẻ cầm đầu đã đi rồi, những người đi theo xem náo nhiệt kia cũng chẳng dám chờ lâu, dù sao thì Giang Vân Chánh vấn còn có uy. Không phải ai cũng dám to gan đối đầu với Giang Vân Chánh như giám đốc Quý cả, dù sao bọn họ cũng phải kiêng nể một chút.

“Ông chủ, vẫn nên để Chủ tịch Định tới giúp mấy phần thì hơn, dù sao sức khỏe của ông…

Tỉnh Giang nhìn đám người kia rời đi thì vội vàng lên đỡ Giang Vân Chánh rồi quay về văn phòng.



“Không sao, tạm thời vẫn chưa cần tới cậu ta, có lẽ cậu ta cũng đang rất hỗn loạn, có rất nhiều chuyện chờ cậu ta đi kiểm chứng. Nếu như nhanh tay nhanh chân thì một tuần sau có lẽ tôi còn chẳng cần ra mặt, đám người kia sẽ không dám nhúc nhích nữa đâu…

Cháu ngoại của công tước Otto, cho dù thế lực của Dương Minh Hạo ở Hải Phòng có lớn tới đâu cũng không dám đối đầu trực diện, Hải Phòng cũng sắp thay đổi rồi…

“Lúc nhà họ Nhanvừa xảy ra chuyện, sao ông chủ không nói với cô chủ nhà họ Tô, cần gì phải chờ tới bây giờ, anh em nhà họ Nhanđều ghi hận trong lòng rồi, ông chủ mới nói, sao ông chủ phải khổ thế chứ?”

Đỡ ông cụ Chánh ngồi ngay ngắn lên ghế sô pha xong, quản gia liền thở dài nói.

“Việc này cho dù có nói với đứa nhỏ Nhã Quỳnh kia cũng vô dụng, chỉ có để NhanKiến Định đi xử lý, mới có thể nhìn thấy Otto, huống chỉ tôi vốn cũng không muốn Sunrise quấy nhiễu đến chuyện này, dmt là ai chứ, động tác của ông ta rất nhanh, bên Otto cũng không kịp phản ứng”

Khó được hôm nói nhiều như vậy, ông cụ Chánh bưng chén trà lên uống cho nhuận giọng, chờ lát nữa còn rất nhiều việc phải xử lý, cứ việc cả ngày hôm nay ngâm mình ở trong công ty mà còn chưa có xử lý xong, vẫn do già cả rồi, tinh lực không còn nhiều như ngày trước.

“Ông chủ nghỉ ngơi đi, không thì tới bệnh viện thăm cậu chủ, vừa có tin truyền tới, bây giờ cậu chủ đã tỉnh rồi”

Phút cuối còn xảy ra chuyện như vậy, trong lòng quản gia Sơn cũng có chút khó chịu, canh giữ bên ông cụ Chánh, một tấc cũng không rời.

“Tôi không đi, tránh gây thêm phiền toái cho hai đứa nó, Anh Tuấn và Nhã Quỳnh đoán chừng cũng không muốn nhìn thấy tôi đâu…”

Ông cụ thở dài, tiếp tục vùi đầu vào xử lý công việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK