Thời gian chờ đợi không lâu lắm, Giang Anh Tuấn nghe thấy bên trong có tiếng nước vang lên, tí tách tí tách nhưng cũng không rõ ràng, hẳn là anh ấy đang rửa mặt. Anh bĩu môi, khoanh hai tay đặt lên bụng, trong lòng có chút hối hận vì đã đến đây quá sớm.
Suy nghĩ lung tung một lát, người ở bên trong rốt cuộc đẩy cửa đi ra, lững thững đi đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, rót cho mình chén nước.
“Tra được chuyện gì có ích rồi à?”
Giang Anh Tuấn thấy thế thì lấy lại tinh thần, cũng đi theo anh ấy đến ghê sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh bưng ly nước uống một ngụm, nước sôi ấm áp từ trong miệng chảy xuống dưới. Uống xong một ly, Giang Anh Tuấn nhíu mày, cả người cảm thấy dễ chịu hơn một chút. .
||||| Truyện đề cử: Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi |||||
“Hoàn toàn chính xác là đã điều tra được một vài thứ, nhưng không phải là liên quan tới Nhã Quỳnh mà là một số chuyện liên quan đến bên phía cậu.”
Thả cái ly trong tay xuống, NhanKiến Định hai tay ôm ngực tựa ở trên ghế sô pha, nhấc mắt lên nhìn Giang Anh Tuấn một chút rồi không chờ anh nói chuyện, nói tiếp:
“Công tước Otto điều tra ra được Dương Minh Hạo chỉ là một đồng lõa trong sự cố tai nạn xe cộ xảy ra vào mười mấy năm. Hung thủ thật sự hẳn là mẹ mấy người anh trai kia của tôi, rốt cuộc là ai chủ mưu, ai ra tay thì bây giờ vẫn còn đang điều tra. Còn có một chuyện là những năm nay Dương Minh Hạo luôn liên hệ với người kia, cho nên không chỉ Trần Tuấn Tú là có người đứng ở đằng sau mà ở đằng sau Dương Minh Hạo cũng có người đang giúp đỡ anh ta.”
Nói hết câu, NhanKiến Định cười lạnh một tiếng. Lúc biết tin này, anh ấy cũng không cảm thấy kinh ngạc. Mười mấy năm trước, dù Dương Minh Hạo có hợp tác với nhà họ Trần nhưng căn bản vẫn không thể đạp đổ Á Đông một cách dễ dàng như vậy được. Nhưng bây giờ đã có công tước Otto theo dõi và điều tra ra, vậy là có thể giải thích được tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện những năm nay Dương Minh Hạo phát triển nhanh chóng, e là trong đó cũng có sự tác động của những người nọ.
“Trước tiên ta tạm thời mặc kệ hung thủ đứng sau mọi chuyện đã, bên phía Dương Minh Hạo có tra ra được chứng cứ hữu dụng gì không? Đã nhiều năm như vậy rồi, hẳn sẽ có thể tra được không ít thứ từ trên người anh ta nhỉ.”
Một người che giấu kĩ càng nhưu thế, mặc dù bị đã bọn họ điều tra ra nhưng nếu muốn diệt trừ thì chắc chắn không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, cũng may mắn là bên này của bọn họ còn có một người như công tước Otto, nếu không thì đúng là rất khó khăn.
Giang Anh Tuấn cúi đầu suy nghĩ một lát giương mắt hỏi.
NhanKiến Định mím môi nhìn anh một hồi, mới đáp lại: “Quả thật là đã điều tra ra được một chút. Nhưng thủ đoạn lẩn trốn của Dương Minh Hạo thật sự quá cao, đồ cá nhân của anh ta có rất nhiều thứ không liên quan đến anh ta, thậm chí đại đa số bất động sản của anh ta đều là do những người khác đứng tên.”
Cứ như vậy, những chuyện mà bọn họ có thể làm cũng rất ít. Chỉ dựa vào một chút thông tin mà muốn đè chết Dương Minh Hạo thì rõ ràng là không thể nào.
“Liệu Trần Hiền có biết chuyện gì đó không? Tôi đã phái người tìm dọc theo đường ven biển, cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện được tung tích của Trần Tuấn Tú và Vũ Tuyết Phương.”
Dù tất cả những bất động sản này có ở dưới danh nghĩa của Dương Minh Hạo thì cũng không thể nói lên điều gì. Muốn kéo anh ta xuống thì cần phải có nhiều thứ hơn, ít nhất cũng phải là chứng cứ năm đó anh ta hợp tác với Trần Tuấn Tú, hãm hại Á Đông, mưu hại nhà họ Nhan. Chứng cứ như thế thì mới tương đối có sức thuyết phục.
NhanKiến Định lắc đầu với anh, thở dài: “Đã cho người đi thảo luận với Trần Hiền rồi. Anh ta không biết gì cả, chỉ biết là có người ở sau Trần Tuấn Tú, trước đây không lâu còn phải thông qua Trần Nhật Linh mới biết được rốt cuộc người này là ai. Nếu như thật sự có người có chứng cứ Trần Tuấn Tú cấu kết với Dương Minh Hạo, hẳn cũng chỉ có Trần Nhật Linh mới có, hoặc là nếu Vũ Tuyết Phương còn sống, chắc chắn bà ta sẽ biết…”