Giúp cậu chủ nhỏ thu dọn đồ đạc đi.
Nửa giờ nữa, gọi một người giúp việc gần gũi với Hướng Minh đi theo tôi”
Đã đề phòng nghiêm như vậy rồi, vậy mà Nhan Nhã Quỳnh vẫn bị bắt đi.
Trong biệt thự không còn an toàn nữa, nhất định phải dẫn Hướng Minh theo anh mới được.
Chắc chắn Nhan Nhã Quỳnh đã bị người nhà họ Trần bắt đi.
Mặc dù, trong lòng rất sốt ruột, nhưng cũng may lúc trước anh đã điều tra được một chút tin tức liên quan tới NhanKiến Định.
Chỉ cần một ngày, Giang Anh Tuấn nhất định có thể tìm được vị trí của bọn họ.
Nhan Nhã Quỳnh lắc đầu tỉnh lại, trước mắt đen kịt một màu.
Cô cảm thấy hơi chóng mặt, muốn nôn, phần gáy thì đau.
Nhưng sự đau đớn này vẫn trong phạm vi Nhan Nhã Quỳnh có thể chịu được.
Thân thể đau nhức, cô vừa định đổi tư thế thì lại nghe được giọng nói kia.
Nhan Nhã Quỳnh lập tức mở hai mắt ra, ngồi bật dậy, nhưng lại cảm thấy bản thân đang bị trói.
Chắc hẳn chân và tay cô đang bị trói, trên mắt thì bị buộc một mảnh vải đen.
Dưới mông có cảm giác mềm mềm, chắc là đang ngồi trên ghế.
Đại khái là đang ở trên xe ô tô.
Mặc dù chiếc xe này lái rất vững, nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn cảm thấy hơi xóc nảy, mắt lại không thấy gì, cảm giác chóng mặt lại càng tăng thêm.
“Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Mắt không nhìn thấy nhưng những giác quan khác lại tốt hơn rất nhiều.
Cô cảm thấy bên trái có tiếng rót nước “róc rách”.
Nhan Nhã Quỳnh mím môi, xích tới gần bên còn lại.
Lúc bị đánh ngất xỉu, cô chẳng kịp thấy đối phương là ai.
Bây giờ cũng chẳng biết là lúc nào rồi, không biết NhanHướng Minh và Giang Anh Tuấn có phát hiện ra cô bị bắt cóc không? Trong lòng Nhan Nhã Quỳnh cực kỳ hoảng hốt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bình tĩnh.
“Không tệ, tỉnh nhanh thật.
Cô Nhã Quỳnh à, bố tôi muốn mời cô xem một trò hay.
Cô yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô, cũng chẳng có đam mê làm người khác bị thương.
Cứ bình tính chờ đi, tôi sẽ không làm khó dễ cô đâu!”
Trần Hiền bưng ly rượu lên, nhìn cô gái trước mắt.
Trong mắt anh ta là sự lạnh nhạt không hề có chút cảm xúc nào.
“Nếu đã như vậy, phiên anh lấy thứ đang buộc trên mắt tôi ra.
Tôi cảm thấy hơi choáng.”
Nhan Nhã Quỳnh cố gắng khống chế cổ họng của mình, để giọng nói của bản thân không tới mức run rẩy.
Cô cố gắng ngồi thẳng người dậy để trông bản thân không tới mức chật vậy.
“Đương nhiên không có vấn đề gì rồi.
Chỉ có điêu, cô Nhã Quỳnh à, cô phải khống chế tốt mắt của mình đấy.
Nếu cô nhìn thấy thứ gì không nên thấy, tôi không ngại giúp cô cất tròng mắt đi đâu…”
Vốn tưởng rằng cô gái này sẽ la †o, gào khóc không ngừng, không ngờ lại bình tĩnh như vậy.
Điều này khiến Trần Hiền cảm thấy hứng thú, liếm liếm hàm răng, vừa cười vừa nói.
“Anh yên tâm đi, đương nhiên tối có năng lực tự điều khiển bản thân”
Câu trả lời buồn nôn của người này khiến cô không nhịn được cắn chặt răng.
Mặc dù trong lòng Nhan Nhã Quỳnh vấn hơi sợ, nhưng trong hai mắt lại không thấy sự sợ hãi.
Cô nhất định phải xem xem mình đang ở nơi nào, như vậy mới có thể nghĩ cách để lại một vài ký hiệu cho Giang Anh Tuấn được.
Thế thì tỉ lệ được tìm thấy mới lớn hơn.
“Được”
Trân Hiền phất tay ra hiệu cho bảo vệ cởi khăn che mắt cho Nhan Nhã Quỳnh, chống cằm tỏ ra hứng thú nhìn cô chằm chằm.