Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bỗng nhiên đứng dậy, đỡ Giang Anh Tuấn cẩn thận dựa vào thành giường, nhìn đồng hồ treo tường một chút, mới hơn nửa tiếng, cô còn tưởng rằng mình đã ngủ cả đêm chứ, vỗ vỗ trái tim còn đập loạn trong ngực, Nhan Nhã Quỳnh thở dài một hơi, thả lỏng không ít.

Cũng may canh và thức ăn đều được đặt trong hộp giữ nhiệt, lúc này vẫn còn nóng, cô tự tay múc cánh ra đặt lên tay anh: “Một ngày rồi chưa ăn nhỉ, nhanh chóng ăn chút gì đi”

Giọng nói của cô có chút khàn khàn, cả ngày nay đều chăm sóc cho Giang Anh Tuấn, chính cô còn chưa uống được giọt nước nào.

Có điều, Giang Anh Tuấn hôm nay lại vô cùng nghe lời, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn uống sạch canh trong bát không còn một giọt, con người màu mực không khỏi nhìn về phía chiếc va li.



“Mang thứ gì tới vậy?”

Một vali lớn, bên trong là thứ gì chứ? Trong đầu đầy nghi hoặc, Giang Anh Tuấn bỗng nhiên hỏi.

Nhan Nhã Quỳnh vốn còn đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tự mình uống một bát canh, động tác đột nhiên khựng lại… Cô muốn ngăn nhưng đã không kịp, người kia tiện tay chụp tới, vali còn chưa đóng kỹ, toàn bộ bị quẳng xuống đất, quần áo bên trong rơi ra, thứ mà cô đặc biệt không muốn thấy nhất, lại sừng sững nằm ở ngoài cùng.

Về nhà lâu như vậy, chỉ để mang những thứ này tới?

Giang Anh Tuấn nín cười, ngón tay thon dài câu lên một thứ, ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa.

Nhan Nhã Quỳnh liền biết, nếu như bị người đàn ông này biết cô trở về làm những chuyện này, không chừng sẽ bị anh nói dông nói dài, cho nên dứt khoát không che giấu, hai mắt nhìn chằm chằm về phía anh.



“Không thì sao, anh cho rằng bây giờ ngoại trừ em, còn có ai giúp anh thu dọn những thứ này? Củng chỉ có em không đành lòng để anh bẩn thỉu nằm trên giường, cho nên mới thu dọn mang những thứ này tới, nếu như anh, anh không… em, lần sau em…”

Ngay từ đầu là lý lẽ hùng hồn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cười của anh thì càng nói càng lắp bắp, cuối cùng bực bội mà giật lấy món đồ lót tam giác kia trong tay anh, ném vào trong vali, vò thành một cục, tức giận đóng vali lại, ngồi xổm trên mặt đất đưa lưng về phía anh.

“Giúp anh thay quần áo đi, đã mang đến rồi thì đừng lãng phí.” . KHÔNG‎ Q𝑼ẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝐭𝑟uуện‎ 𝐭ại‎ (‎ TR‎ u𝘔TR𝑼𝘠EN.𝘝N‎ )

Nói xong, một tay chọc chọc lưng Nhan Nhã Quỳnh, nếu không phải bây giờ anh thực sự không thể động đậy, thì lúc này sẽ không để cho cô giúp anh tắm rửa, anh đúng là thấy có lỗi với sự chủ động của cô như vậy.

Nhan Nhã Quỳnh bất đắc dĩ đứng dậy, tiện tay để vali sang một bên, sắc mặt đỏ bừng, người kia càng như vậy, trong lòng cô càng có dự cảm không tốt, bây giờ cơ thể anh không ổn, nói không chừng sức khỏe khôi phục một chút, cô cũng sẽ gặp xui xẻo ngay.

Hết cách, ai bảo bây giờ anh đang bị thương, cả người trên dưới đều bẩn, Nhan Nhã Quỳnh không nhìn được, chỉ đành nhận lệnh đi vào phòng vệ sinh bưng tới một chậu nước ấm, tưởng tượng người đàn ông trước mặt là thịt heo, gánh nặng trong lòng cũng bớt đi nhiều.

“Sao? Dáng người của chồng em cũng không tệ phải không?”

Vì muốn sớm xác nhận quan hệ, Hoáắc Anh Tuấn cũng không biết xấu hổ nói.

Hai tay khoang trước ngực, ánh mắt đánh giá anh!

Nhìn cô đang xoa xoa gương mặt đỏ bừng của mình, đáng yêu đến muốn véo một cái, anh cảm thấy như vết thương trên người đã khá hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK