Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Anh Tuấn vuốt vuốt đầu cậu nhóc, miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười, anh không muốn là cậu nhóc khẩn trương quá mức, loại chuyện này để người lớn nhọc lòng là đủ rồi.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, gương mặt anh vốn còn mang theo một tia dịu dàng trong nháy đã trầm xuống, toàn thân phát ra hàn băng, lạnh lẽo thấu xương. Bản thân anh còn không phát hiện, chính mình đang tỏa ra đằng đằng sát khí đi đến phòng làm việc của đám bác sĩ.

Dường như lúc anh đi đường còn mang theo gió lạnh, thời điểm đến văn phòng, đám bác sĩ đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, tựa như học sinh đang chờ bị phê phán, chẳng còn sự cao ngạo ngày thường, ngoan ngoãn như con chim cút nhỏ.

“Tôi nói lần cuối cùng, kết quả kiểm tra thế nào rồi?”

Giang Anh Tuấn không muốn đi lòng vòng cùng đám người kia nữa, anh đã cho bọn họ đủ thời gian rồi. Nếu như đến tận bây giờ vẫn không có biện pháp giải quyết… Vậy thì cái bệnh viện này cũng không cần phải tồn tại nữa làm gì. Tuy rằng xuất thân của anh là một gia tộc có tiếng ở nước ngoài khó mà so sánh được với thế lực trong nước, thế nhưng ở cái đất Hải Phòng này, chỉ cần Dương Minh Hạo ngã xuống, nơi này sẽ biến thành thiên hạ của anh. Dù sao cũng chỉ là một cái bệnh viện nho nhỏ, không có gì đáng sợ hết.

“Đã xác định được những di chứng mà cô Quỳnh mắc phải, triệu chứng thường thấy nhất là chóng mặt dữ dội, đôi khi còn xuất hiện tình trạng đau đớn khó kiểm soát, lúc nghiêm trọng nhất sẽ nôn mửa không ngừng. Những vấn đề liên quan tới thần kinh thế này, chúng tôi cũng không thể làm gì được, cậu Tuấn…”

Người bên này còn chưa dứt lời, Giang Anh Tuấn đã đập “rầm”

một cái lên bàn tạo thành tiếng vang rất lớn, toàn bộ các bác sĩ có mặt ở đó đều bị dọa cho phát khiếp. Bọn họ run rẩy ngồi yên trên ghế, không dám ở nói chuyện, chỉ sợ nói không cẩn thận lại đụng vào vảy ngược của anh thêm lần nữa.

“Không có phương pháp trị liệu à?”

Tơ máu giăng đầy trong mắt anh, Giang Anh Tuấn đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào đám bác sĩ ở đây.

“Rất xin lỗi, cậu Tuấn, loại bệnh này chúng tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể ra sức được. Nếu như là người nghiên cứu ra loại thuốc này, có lẽ sẽ có khả năng tìm ra biện pháp.”

Đều là nghiên cứu về thần kinh, không chừng người ta sẽ có biện pháp khác, nói chung chính là bọn họ không thể ôm việc này vào người mình được.

Người ở đây không có biện pháp, xem ra anh phải đẩy nhanh mọi việc để rời khỏi nơi này. Tình huống của Quỳnh Quỳnh đã không thể chờ đợi thêm được nữa, trong tay anh vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, buộc phải gấp rút hoàn thành, có lẽ hai ngày nữa là bọn họ có thể rời khỏi đây rồi.

Sau khi quyết định xong, Giang Anh Tuấn vừa đi về phía cuối hành lang vừa gọi điện thoại cho NhanKiến Định.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói có chút buồn bực của NhanKiến Định xuyên qua điện thoại từ đầu kia truyền tới, tuy rằng đã có chút biến đổi, nhưng vẫn cứ êm tai như trước: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhìn thấy Giang Anh Tuấn gọi điện thoại cho mình, NhanKiến Định biết chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, thế nhưng anh ta không hề nghĩ tới mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.

Bệnh tình của Nhã Quỳnh chuyển biến xấu, di chứng về sau đã xuất hiện, rất nhiều vấn đề đồng loạt xuất hiện. Lúc này trời đã gần tối, sau khi nhận được điện thoại của Giang Anh Tuấn, ngay cả quần áo đặt trên ghế NhanKiến Định cũng quên không cầm, anh ta vội vã lấy chìa khóa xe nhanh chân chạy ra ngoài.

“Hai ngày tới tôi sẽ mang Nhã Quỳnh rời khỏi đây, biết đâu sẽ tìm được nơi chữa loại bệnh này.”

Mặc dù biết hi vọng không lớn, nhưng anh vẫn muốn thử xem sao, không thể ngồi một chỗ chờ đợi như thế này được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK