Siết chặt cây gậy trong tay, giọng điệu của Công tước Otto cũng không được khá lắm, bây giờ Yaren biến thành dáng vẻ này đúng là sai sót của ông ta, rốt cuộc anh ta rời đi ba năm đó đã xảy ra những chuyện gì mới làm cho một người hiên lành biến thành như vậy?
Trước kia ông ta vẫn luôn cảm thấy không cần nhưng bây giờ nhìn lại thì lúc nào cũng nên tìm người đi điều tra một chút, rốt cuộc mấy đứa con trai con gái của ông ta đã làm chút chuyện mất hết tính người gì ở bên ngoài. Nếu không đợi đến một ngày kia xảy ra chuyện gì thì ông ta mới là người mất mặt.
“Ông yên tâm đi,con sẽ cho người trông chừng cẩn thận, sẽ không xảy ra sai sót gì.”
Chuyện này đã phát triển theo hướng không xác định, trong lòng NhanKiến Định hơi lo lắng không yên nhưng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Có chuyện phải làm nên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chẳng mấy chốc đã thấy trời tối, khi Giang Anh Tuấn xoa trán buông bút xuống thì ngoài trời đã tối đen như mực.
Nhan Nhã Quỳnh cuộn mình ngủ trên ghế salon giống như một chú mèo con, phảng phất còn có thể nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt của cô.
Có thể thấy được mấy ngày nay cô thật sự rất mệt mỏi, nếu không cô cũng không thể nằm trên ghế sa lon mà ngủ ngon được như thế, đến bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại.
Xoa bóp cái cổ đau nhức của mình, Giang Anh Tuấn duỗi người đi tới, cẩn thận giúp cô điều chỉnh lại tư thế, sau đó anh ôm cô vào trong lòng, động tác nhẹ nhàng nên không có đánh thức cô dậy, anh có chút không đành lòng quấy rối giấc ngủ ngon lành của cô.
Vốn dĩ vẫn còn dư lại một chút văn kiện nhưng anh cũng quyết định không xem, đều đã trễ thế này rồi nên cũng đến lúc cần phải trở về.
Nhan Nhã Quỳnh ngủ rất ngon, khi cảm thấy hơi xóc nảy một tí, cô mới cau mày mở mắt thì thấy mình đã ở trong xe rồi, tuy rằng không thấy rõ người ôm mình là ai, nhưng cô quá mức quen thuộc mùi hương trên người của Giang Anh Tuấn, chỉ cần thổi qua một chút thì cô cũng không cảm thấy luống cuống.
“Đã mấy giờ rồi?”
Nhan Nhã Quỳnh dính trên người của anh như keo dán, cô lẩm bẩm hỏi, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.
“Sắp đến tám giờ, về nhà ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp, nếu không tối nay sẽ không ngủ được!”
Tính toán thời gian thì cô gái nhỏ này đã ngủ cả ngày, nếu lại tiếp tục ngủ sẽ rất khó chịu.
“Em muốn ăn mì, kêu cô giúp việc nấu mì trứng cho em được không!”
Nhan Nhã Quỳnh uốn tới ẹo lui tựa như một con sâu nhỏ ở trong ngực của Giang Anh Tuấn, hai tay choàng lên trên cổ của anh một cách tự nhiên, híp mắt cười trộm.
“Được thôi, em muốn ăn cái gì thì chúng ta ăn cái đó, về nhà anh sẽ bảo cô giúp việc làm cho em ăn có được hay không!”
Anh cọ vào chóp mũi của cô một cái, Giang Anh Tuấn siết chặt bàn tay đang đặt trên eo của cô, cọ cọ lên mái tóc của cô một cách gần gũi, xem ra tâm trạng của anh cũng không tệ.
Lúc Nhan Nhã Quỳnh tỉnh lại thì cũng đã sắp đến nhà, hai người cũng không mất bao lâu để dừng xe đến trước cửa, bạn nhỏ NhanHướng Minh lạnh lùng đứng ở cửa, quản gia đứng bên cạnh ôm Giang Tinh Hòa.
Hai đứa nhỏ cũng khó có được một lần ra cửa đón bố mẹ về nhà, Nhan Nhã Quỳnh rất vui vẻ, bỏ qua Giang Anh Tuấn mà chạy tới để tiếp nhận con gái nhỏ từ trong tay của quản gia, cô ngồi xổm xuống ôm tấm vai non nớt của NhanHướng Minh, mỗi tay ôm một đứa thật là hạnh phúc!
“Tại sao mẹ lại bắt đầu đi sớm về trễ giống như bố rồi? Bé Tinh Hòa nhớ mẹ nên vẫn luôn khóc lóc!”
Bạn nhỏ NhanHướng Minh tựa cằm lên vai của Nhan Nhã Quỳnh, nhưng khi nói chuyện thì đôi mắt của cậu bé vẫn không ngừng nhìn về phía Giang Anh Tuấn.