Không thể quan tâm được nhiều như vậy lập tức nhào vào lòng anh bật khóc, nước mắt đã sớm thấm đẫm lồng ngực.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ khóc như vậy, Giang Anh Tuấn lập tức trở nên luống cuống tay chân, vội vàng giúp cô lau nước mắt, nhưng cô gái nhỏ nhất quyết vùi trong vòng tay của anh không chịu ra ngoài, dường như đã chịu rất nhiều áp lực.
Sau khi thấy bố mình đi tới, cậu bé lập tức trốn vào trong chăn, hai tay che lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Không thể nhìn, không thể nghe, không được nói…”
“Được rồi, cứ khóc một trận cho thoải mái, không phải anh đã về rồi sao, khóc lâu như vậy, mắt sưng lên, sẽ rất khó coi!”
Tay trái nhanh chóng tiến tới nắm lấy cằm cô động tác vô cùng dịu dàng, khiến cô phải ngẩng đầu lên, Giang Anh Tuấn cẩn thận cúi người xuống hôn lên những giọt lên trên khóe mắt cô, nó có vị đắng và mặn, hương vị cũng không tốt.
“Em rất nhớ anh.”
Khóc đến nỗi khiến mũi bị ngạt, Nhan Nhã Quỳnh muốn thoát khỏi vòng tay anh, chạy tới ôm lấy anh, tựa cằm vào vai anh, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.
Vui vẻ đối với nàng thẳng thắn như vậy, Giang Anh Tuấn cười thành tiếng, vỗ vỗ lưng cô dịu dàng nói: “Anh cũng rất nhớ em, ngày đêm đều nghĩ đến em, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến em tươi cười chạy đến tìm anh!”
Hai người họ ôm lấy nhau, khung cảnh lúc này mới ấm áp làm sao, NhanHướng Minh đột nhiên bò ra khỏi chăn thở hổn hển: “Mẹ, cứ như vậy, con, con sẽ bị ngạt chết mất!”
Vốn không muốn làm phiền, nhưng mà tính mạng quan trọng hơn, NhanHướng Minh nói xong câu đó thì lăn xuống giường, nhân lúc hai người kia chưa kịp phản ứng mà chạy nhanh ra khỏi phòng, trong chớp mắt chỉ còn lại tiếng rầm của cánh cửa mới đóng…
Giang Anh Tuấn không có chút ngại ngùng nào, ngược lại còn sờ sờ cằm nhỏ giọng mắng: “Tên nhóc này!”
Sau đó cũng không để ý cậu nữa.
Nhan Nhã Quỳnh thì không mặt dày được như anh, trừng mắt há miệng nhìn NhanHướng Minh chạy ra ngoài, mặt đột nhiên đỏ lên, che mặt dưới ánh mắt cười đùa của anh, tay giữ chặt lấy chăn, kéo chăn há miệng kêu vài tiếng.
“Trốn gì chứ? Coi chừng khó chịu đó.”
Giang Anh Tuấn cười rồi bò xuống, nhẹ nhàng kéo chăn cô nhỏ giọng nói,
“Không! Anh Tuấn, lỗi tại anh hai! Hướng Minh thấy cả rồi! Bị Hướng Minh nhìn thấy rồi…”
Cô khư khư giữ lấy chăn, dù mặt đỏ bừng vẫn sống chết không chịu buông tay, trốn trong chăn thở hổn hển.
“Hướng Minh đã đi rồi, mau ra đây nào, thế không khó thở à?”
Anh kéo chăn mạnh hơn, ngồi dậy ôm lấy cả chăn cả người, mở lấy chăn ra, cười nói: “Mai anh phải ra nước ngoài rồi, đợi anh sắp xếp ổn thỏa sẽ đón em và Hướng Minh cùng sang được không?”
Có vài chuyện vẫn nên nói sớm, chuẩn bị sớm thì hơn, sắp đi mới nói không được ổn.