“Anh nói xem, nếu như anh tỉnh dậy thì có phải là em đã tốt hơn một chút rồi không. Em và anh ấy cũng sẽ không trở thành như thế này đúng không anh?”
“Anh ơi, anh phải mau tỉnh dậy, em chỉ có mình anh nữa thôi…”
Âm thanh của Nhan Nhã Quỳnh dần nhỏ lại, cả người ghé nằm bên cạnh NhanKiến Định, cô không khóc bởi vì những giọt nước mắt kia đã cạn khô rồi.
Trong vụ nổ rung trời chuyển đất năm năm trước, cả gia đình nhà họ Nhanngoại trừ anh em nhà họ Nhanra thì không một ai thoát khỏi. Người thừa kế duy nhất của nhà họ Nhanlà NhanKiến Định mặc dù sống tiếp được nhưng lại thành người thực vật.
Một gia tộc lớn chỉ trong vòng một đêm đã hoàn toàn biến mất.
Cây đổ thì gãy cành, tường đổ thì người đi. Tập đoàn Á Đông chẳng mấy chốc đã bị chia cắt sạch sẽ, chỉ sót lại cái vỏ rỗng sau khi bị người ta đẩy cho vô số nợ nần. Sau đó tập đoàn Á Đông tuyên bố phá sản, tất cả tài sản trên danh nghĩa nhà họ Nhanbị niêm phong. Trên vai của một Nhan Nhã Quỳnh mười tám tuổi là món nợ kếch xù, và thêm cả người anh trai thực vật.
Ngay giờ phút cô khó khăn nhất thì vị hôn phu Giang Anh Tuấn lại biến mất không thấy tăm hơi.
Cô đã từng tới nhà họ Giang tìm anh vô số lần nhưng đều bị từ chối ở ngoài cửa. Sau đó mới được cho biết rằng anh đã đi Mỹ, tạm thời sẽ không 2 trở về.
Hôm đó Nhan Nhã Quỳnh một mình từ nơi nhà họ Giang trở về bệnh viện, cô không có tiền đón xe, một mình bước giữa cơn mưa đêm lạnh lẽo, cuối cùng ngất trước cửa bệnh viện.
Từ đêm đó, lòng Nhan Nhã Quỳnh đã chết rồi, đã dần khô héo trong trận mưa to ấy.
Cho nên mặc kệ sau này Giang Anh Tuấn có làm gì đi nữa, từ đầu tới cuối cô với anh vẫn luôn có một lớp ngăn vô hình, vẫn luôn giữa một khoảng cách nhất định.
Nhưng đến hôm nay, khi biết anh sắp kết hôn, cô ít nhiều cũng thấy hơi khó chịu.
Lúc Nhan Nhã Quỳnh điều chỉnh lại cảm xúc và rời khỏi bệnh viện thì trời cũng đã sáng.
Sau khi cô trở về phòng thuê ở chung cư và lau rửa sơ thì nghe thấy tiếng tin nhắn báo tiền đã vào tài khoản, Giang Anh Tuấn đã chuyển tiền tối hôm qua vào tài khoản cho ˆ^ co.
Cô gượng cười rồi cầm điện thoại lên, mở tài khoản tiết kiệm của mình ra.
Cô sẽ không đến chỗ của Giang Anh Tuấn nữa, tối qua là lần cuối cùng, nợ của Á Đông cũng đã được trả gần hết rồi nhưng phí điều trị hàng ngày của anh trai cô thì lại là một khoản không hề nhỏ.
Cô cần phải tìm một công việc có lương cao và thanh toán lương nhanh.
Nhan Nhã Quỳnh chỉ giữ lại bảy mươi nghìn để ăn cơm còn lại thì chuyển hết vào tài khoản thẻ để bệnh viện trừ tiền. Sau khi suy đi tính lại thì cô đã gọi điện cho chị Hồng.
Đây cũng là dự định lúc ban đầu của cô.
Khi màn đêm buông xuống, đường phố lên đèn thì nơi náo nhiệt nhất của thành phố Hải Phòng chính là “Thiên Đường”.
Thiên Đường là một thế giới mà đàn ông Hải Phòng nghe thấy thì xao xuyến, nhưng lại là cấm địa mà phụ nữ Hải Phòng nghe thấy thì phải chau mày. Đó là địa điểm ăn chơi lớn nhất của thành phố Hải Phòng, các cô gái ở đó đều được đào tạo chuyên nghiệp, kiến thức, văn hóa, ngoại hình, tính tình đều thuộc hàng thượng đẳng, có thể đè bẹp hết những người đẹp nổi tiếng thông thường.
Giang Anh Tuấn đứng trước cổng “Thiên Đường”, khẽ nhíu mày, ấn tượng của anh về nơi này không tốt đẹp gì.
Bốn năm trước, anh từ Mỹ trở về, sau khi anh tìm khắp thành phố Hải Phòng thì cuối cùng anh đã tìm thấy Nhan Nhã Quỳnh ở đây. Từ đó về sau anh rất ít khi lui tới chỗ này, tối nay anh đến đây là vì có đối tác làm ăn mời anh đến.
Còn có Trần Nhật Linh đi cùng anh.