“Nói đi”
NhanKiến Định không có tâm trạng để nói nhảm thêm chữ nào, nửa tiếng sau anh còn có hội nghị phải chủ trì, không có thời gian để dây dưa nữa rồi.
“Đám người trước cửa công ty kia đã xử lý chưa, nếu chưa thì để tôi làm thay anh!”
Tâm trạng tốt thì luôn muốn làm chuyện gì đó, Giang Anh Tuấn gác chân lên bàn, dựa vào ghế, híp mắt cười.
“Tạm thời chưa xử lí, tôi giữ lại còn có việc”
Trân Tuấn Tú vẫn không chủ động ra tay trước, vừa hay ông ta muốn tìm người thám thính biệt thự nhà họ Trần, để chuyện lần này lại âm ĩ thêm, ông ta cũng tiện điều người đi thám thính chỗ biệt thự cho rõ ràng.
“Vậy được thôi, nhưng ông thực sự không nghĩ thêm về chuyện để Nhã Quỳnh tới chỗ tôi làm việc sao?”
Vẫn chưa chết tâm, Giang Anh Tuấn thở dài một hơi, nếu biết sớm thì đã không về rồi, vốn tưởng hai người nói chuyện xong thì tình cảm sẽ tốt lên, không ngờ chỉ là anh tự tưởng thế mà thôi, tình cảm quả thực càng ngày càng tốt, nhưng chỉ là bản thân anh, mới tách ra một thời gian thôi mà anh đã hơi nhớ con gái nhà người ta rồi.
“Những chuyện này thì cậu tự hỏi Nhã Quỳnh, không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, ba ngày sau tổ chức tiệc ở nhà, tìm người đi biệt thự nhà họ Trần thăm dò chút”
Thân thủ của vệ sĩ của nhà họ Giang là hàng nhất nhì ở Hải Phòng, để nhà họ Giang tìm người thì là tốt nhất rồi, hi vọng lúc đó sẽ có một kết quả tốt. . Bạn có biế𝙩 𝙩гang 𝙩г𝘶yện ﹙ TR𝘶𝘔TRU𝒀𝘦N.Vn ﹚
“Danh nghĩa gì?”
Có việc chính, Giang Anh Tuấn lập tức thu lại nụ cười, để hai chân xuống, lưng cũng thẳng, ngồi trên ghế chau mày hỏi, chuyện bàn tiệc, không có danh nghĩa rõ ràng thì cũng không ổn.
“Chúc tôi gặp họa mà không chết”
Tuy vết thương ở chân đã đỡ nhiều, không cần ngồi xe lăn cũng đi lại được, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, việc tỏ ra yếu thế là rất cần thiết, nhất định phải hành động cẩn thận.
“Được thì được đấy, nhưng tên cáo già Trần Tuấn Tú e là không dễ mắc lừa thế”
Dù sao Trần Tuấn Tú với Trần Hiền cũng gọi là người trong cuộc, lúc đó có chuyện xảy ra, bây giờ còn có thể mời họ tới, không cần nghĩ cũng biết là có âm mưu.
“Truyền tin ra ngoài, nói chân tôi đã hỏng hẳn rồi, cả đời này cũng không đứng lên được nữa, có thể Trần Tuấn Tú sẽ mất hứng, nhưng Trần Hiền tuyệt đối sẽ đi hóng chuyện vui, tiện thể truyền tin Hướng Minh là con cậu ra ngoài, phải như thật như giả, không được lộ liễu, phải thu hút được sự tò mò của người khác, Trân Tuấn Tú sẽ không bỏ lỡ bất cứ việc gì để bảo thù chúng ta, ông ta sẽ tới.”
Lần này dù thế nào, ông ta cũng phải nắm được thóp của Trần Tuấn Tú, chỉ cần tìm được, thì kể cả là cướp thì ông ta cũng phải cướp được đồ về.
“Được thôi, đợi tin của tôi”
Cách làm thì được, chỉ là không biết Trần Tuấn Tú sẽ tin hay không, Giang Anh Tuấn ngắt điện thoại, nghĩ ngợi một chút, gọi Lâm Tiến Quân đi vào, nói với anh ta mấy câu.
Lúc này, Trần Nhật Linh đang ở trong phòng Dương Thừa Húc, đã về Hải Phòng được hai ngày, công ty đột nhiên thành lập, khiến cô ta bận bịu một hồi, bây giờ mọi chuyện tạm ổn, giải quyết cũng nhanh hơn trước, cả con người như thay đổi một trời một vực.