Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta luôn cảm thấy chỉ cần mình đi vào, sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Hơn nữa, cái cảm giác kỳ lạ vừa rồi, làm cho anh ta cảm thấy không có thiện cảm gì với những người trong ngôi biệt thự này, cho nên anh ta cũng không muốn đi vào và cũng không muốn làm quen với bất kỳ ai cả.

“Như vậy là không tốt đâu. Dù sao cũng là em muốn tới đây, nếu như em không tự mình nói xin lỗi, em sẽ luôn cảm thấy có chút buồn bực trong lòng.”

Trần Nhật Linh cúi đầu, bĩu môi. Trong mắt cô ta như đang chứa nước mắt, nói một câu rồi lại ngẩng đầu lên, len lén nhìn vào đôi mắt của anh ta.

Dương Thừa Húc nhìn thấy cô ta như vậy thì ngay lập tức, tim của anh ta cứ đập thình thịch. Lúc này, trong đầu của anh ta hoàn toàn trống rỗng. Một lúc sau, anh ta nắm tay cô ta cùng đi vào bên trong.

Mãi đến khi anh ta định giơ tay lên để gõ vào cửa thì mới ý thức được rốt cuộc là bản thân đang làm cái gì vào lúc này.

“Có chuyện gì vậy? Anh là đang thấy xấu hổ sao? Vậy thì để em làm cho”

Trần Nhật Linh đứng ở một bên, nhìn thấy anh ta vẫn chậm chạp mãi mà chưa gõ cửa. Cô ta lập tức vươn tay ra, cười tủm tỉm, nắm lấy nắm đấm của anh ta rồi giơ tay lên gõ cửa mà không có một chút do dự nào. Cũng không biết Abel lúc đầu đã nghĩ như thế nào mà một ngôi biệt thự như thế này lại không có đến một cái chuông cửa, muốn tìm người đều phải đứng ở cửa rồi gọi vào. Nếu không chỉ có thể tự mình lấy tay để gõ cửa, tuy rằng âm thanh khi gõ vào cái cửa gỗ này cũng khá hay, nhưng đôi khi cũng gây ra sự khó chịu.

Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, hai người đứng chờ ở đó cũng khá lâu. Nhưng bên trong lại không có một chút động tĩnh gì. Nếu không phải vừa rồi, cô ta nhìn thấy có bóng người thì chắc chắn là cô ta thực sự sẽ cho rằng bên trong ngôi biệt thự này quả thật đang không có ai.

“Bên trong không có ai rồi. Nhật Linh bé nhỏ, chúng ta về nhà đi. Đợi một lúc cũng không có ai tới mở cửa, tâm tình của Dương Thừa Húc lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nụ cười lại một lần nữa được treo lên khuôn mặt của anh ta. Hai tay của anh ta đút vào trong túi, cả người tựa vào tường, giọng điệu có chút khinh thường.

“Vậy sao? Nhưng vừa rồi em rõ ràng nhìn thấy có người trên tầng hai mà, có phải là do em đã gõ cửa quá nhỏ cho nên chủ nhà không nghe thấy không?”

Cô ta đã phải rất vất vả mới có được cơ hội này, cho nên Trần Nhật Linh không muốn bỏ qua. Tay phải của cô ta siết chặt, nụ cười có chút hơi miễn cưỡng.

Dương Thừa Húc nghe thấy lời cô ta nói, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta híp mắt lại đánh giá cách cô ta gõ cửa. Trần Nhật Linh đã gõ thêm hai cái, lần này vừa nặng vừa sốt ruột, người bên trong nhà cho dù đang ở tầng ba cũng chắc chắn là có thể nghe thấy rõ.

“Chúng ta trở về đi, chuyện hàng rào anh sẽ để quản gia tới xử lý.”

Không đợi đến khi Trần Nhật Linh gõ xuống cửa lần thứ ba, sắc mặt của Dương Thừa Húc không chút thay đổi, đưa tay túm cô ta đi ra ngoài. Lúc này làm sao anh ta lại không hiểu cô ta đang muốn làm cái gì.

“Đừng mà, Thừa Húc, chúng ta không thể đi như vậy được. Nếu chủ nhân nhà nhìn thấy vườn hoa của mình bị phá hủy thành ra như vậy, sẽ rất buồn…”

Nhìn cánh cửa phía sau vẫn không mở, Trần Nhật Linh như là đang khóc đến nơi rồi. Cô ta cố ý đi lùi về phía sau một cách vô tình.

“Đừng tưởng rằng anh không biết em muốn làm cái gì. Nhật Linh bé nhỏ, mọi thứ từ trong ra ngoài của em đều là của anh. Anh muốn em làm cái gì, em nhất định phải làm cái đó.”

Từ giọng nói đến sắc mặt của Dương Thừa Húc đều đã có chút hung dữ. Anh ta khiêng cả người cô ta lên vai rồi bước nhanh ra ngoài.

Cổ họng của Trần Nhật Linh khàn khàn hét lên hai tiếng, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn cánh cửa vẫn không mở. Cuối cùng cô ta cúi đầu xuống, hai tay gắt gao nắm chặt quần áo sau lưng anh ta, nghĩ xem sau khi trở về rốt cuộc phải làm sao mới có thể dỗ dành người ta đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK