Từ khi anh vừa mới đi vào nhà được vài bước, toàn bộ tâm tư của Nhan Nhã Quỳnh đều bị anh hấp dẫn, cũng không thèm quan tâm đến những vấn đề đang hỏi, điên cuồng chạy tới, nắm tay kéo anh đi về phía sô pha.
“Hôm nay anh hai mang về một chị dâu, bây giờ em đang hỏi anh ta, Anh Tuấn anh cũng phải giúp em tra hỏi và tư vấn cho anh ta nha.”
Những ngày gần đây tất cả mọi người đều tương đối bận rộn, mặc dù bình thường cũng có thể liên lạc qua điện thoại, nhưng thời gian ngồi lại nói chuyện với nhau thật sự không nhiều.
Nói đến người phụ nữ của Tôi Kiến Định, Giang Anh Tuấn nhíu mày, thật sự không ngờ anh ta vậy mà lại im hơi lặng tiếng tìm được một người bạn gái, ban đầu chỉ định đến đây để đón người, nhưng hiện tại hai tay anh vẫn còn đang khoanh trước ngực, anh bắt đầu có suy nghĩ muốn được ở lại ăn cơm.
Trên đỉnh đầu, ánh sáng ấm áp trong phòng khách chiếu xuống, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng một cách rõ ràng, NhanKiến Định vẫn đang nhắm mắt, lông mi giống như lông qua tạo thành một tầng bóng tối nhàn nhạt ở đáy mắt của anh ta, anh ta vẫn cứ im lặng không nói chuyện như ban đầu.
Cho đến khi Nhan Nhã Quỳnh đi lại lắc lắc cánh tay của anh ta: “Anh, chẳng lẽ anh cũng không định nói cho em biết chị dâu rốt cuộc là người như thế nào sao? Anh không giới thiệu thì thôi vậy, về sau cũng không biết hai bọn em phải ở chung như thế nào, dù sao em cũng không thấy xấu hổ, có điều không biết chị dâu của em sẽ cảm thấy thế nào…”
Tuy rằng NhanKiến Định đang nhắm mắt, nhưng lại giống như có thể nhìn thấu một số hành vi của cô, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, giọng nói mang theo sự thoải mái rõ ràng: “Anh cũng không lo lắng em và Minh Tú ở chung không tốt, cô ấy là một cô gái rất vui vẻ hoạt bát, các em chắc hẳn đều sẽ thích cô ấy!”
Quả nhiên là như vậy, Nhan Nhã Quỳnh có chút ảo não vỗ vỗ đầu mình: “Em cũng không nên hỏi anh cái vấn đề như vậy!”
Rõ ràng cô mới là người đã kết hôn, ngay cả con cũng có rồi, sao lại có thể bị một người đàn ông vừa mới tìm được bạn gái làm cho bẽ mặt được chứ! NhanKiến Định vẫn chưa nói xong, Nhan Nhã Quỳnh đã dập tắt ý định và mong muốn được hỏi tiếp, lười biếng tựa vào lòng Giang Anh Tuấn vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, một đôi bàn tay nắm lấy quần áo bên hông của người đàn ông, dụi đầu vào ngực anh, rầm rì nũng nịu.
“Ăn cơm tối rồi hẳn về, có gì muốn hỏi thì em có thể tự mình hỏi Minh Tú.”
Nói xong, NhanKiến Định đứng lên đi trước dẫn đầu, trước khi đi còn xoa đầu Nhan Nhã Quỳnh, vẻ mặt cười lên trông vô cùng thiếu đánh, chắp hai tay lại sau lưng, bước đi nhanh nhẹn.
“Anh đây là đang khoe tình cảm đó hả! Đang thể hiện tình yêu của anh đúng không!”
Túm lấy tay của Giang Anh Tuấn, Nhan Nhã Quỳnh tức giận oa oa la hét.
“Được rồi!”
Giọng người đàn ông trầm khàn êm dịu, vẫn luôn vang vọng bên tại cô, hợp với tiếng mưa ồn ào ngoài cửa sổ, trong suốt sáng sủa, nhưng vẫn không che giấu được mùi vị trêu chọc nồng đậm trong đó, giống như một thanh kiếm sắc bén luôn luôn kích thích được thần kinh của cô.
Anh thấy sắc mặt cô càng lúc càng đỏ bừng, giơ đầu ngón tay lạnh lẽo lên, thử chọc chọc hai má non nớt của cô.
Cô quay đầu nghiêng mặt sang phải, hai tay ôm trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi vẫn chưa hết bực, nhấc chân đạp về phía anh.
Bạn nhỏ NhanHướng Minh tương đối có mắt nhìn, thấy ba mẹ như vậy thì vội vàng tuột xuống sô pha, đi theo phía sau NhanKiến Định lên lầu.
Trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Anh Tuấn cười khẽ một tiếng, lòng bàn tay bỗng nhiên thu lại, nắm chặt cằm cô, động tác cứng rắn nhưng nhẹ nhàng kéo mặt cô quay lại, để đôi mắt của cô nhìn thẳng vào đôi mắt xếch của anh, hỏi: “Em đang xấu hổ sao? Rõ ràng lúc ở nhà lá gan rất lớn, khi đến nhà anh hai thì rụt rè hơn không ít.”