Nhan Nhã Quỳnh nói lắp bắp, cô đẩy Giang Anh Tuấn đi ra ngoài rồi dựa vào tường mà thở hổn hển vì tức. Cô hận không thể quay lại buổi tối hôm qua rồi cho mình một cái tát.
Đang yên đang lành uống rượu làm gì chứ. Lúc đầu cô đã không uống được rượu rồi, nhiều lắm cũng chỉ hai ly là cùng. Nay lại to gan đi uống rượu với Giang Anh Tuấn, cô không bị lừa thì ai bị lừa đây chứ!
Lúc này không còn mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người rồi. Cô nằm phịch xuống giường rồi gào thét hai tiếng, giọng nói mang theo chút buồn bã và hối hận.
“Chú Tuấn, tại sao chú lại đứng trước cửa phòng của mẹ cháu?”
NhanHướng Minh đứng sau lưng Giang Anh Tuấn rồi giật giật quần của anh và hỏi với vẻ mặt tò mò.
“Bởi vì con sắp có thể gọi chú bằng bố rồi. Hướng Minh đi vào truyền lời giúp bố nhé!”
Giang Anh Tuấn ngồi xuống nói nhỏ với Hướng Minh hai câu, sau đó còn nháy mắt với cậu bé rồi mới đi vê phía phòng ngủ của khách.
NhanHướng Minh đưa mắt nhìn theo bóng lưng Giang Anh Tuấn rời đi rồi gõ cửa nói: “Mẹ ơi mở cửa, là con đây.”
Mặc dù cậu bé không biết Giang Anh Tuấn muốn làm gì nhưng cậu vẫn gõ cửa phòng rồi mở miệng nói chuyện.
Cửa phòng được mở ra, nhưng cậu bé lại không nhìn thấy người đâu cả. NhanHướng Minh đi vào rồi còn thuận tay đóng cửa lại, cậu bé lách qua một số đồ lộn xôn trên mặt đất rồi mới tới nhìn ‘ằễục chăn đang nằm trên giường: “Mẹ đang làm gì thế ạ?”
Đợi một lúc lâu mà người trên giường cũng không trả lời. NhanHướng Minh thở dài một hơi rồi nhón chân giật mần ra: “Chú Tuấn để con truyền lời với mẹ này. Chú ấy đi rồi, mẹ mau dậy đi mà.”
Cậu bé dùng sức giật chăn, khi mà thấy lộ người ở bên trong ra rồi thì cậu bé mới thở phào một hơi.
Cậu bé cũng chẳng quan tâm là Nhan Nhã Quỳnh có muốn nghe những gì Giang Anh Tuấn hay không mà trực tiếp mở miệng nói ra: “Chú Tuấn để con nói với mẹ rằng ‘Nhã Quỳnh, mặc dù tối qua anh không làm gì cả, nhưng nếu em thích giọng điệu đó thì anh cũng không ngại chiều theo ý em đâu.
Mẹ ơi, cái gì gọi là giọng điệu kia ạ?”
NhanHướng Minh truyền lời xong rồi bụm mặt ghé sát vào người Nhan Nhã Quỳnh rồi hỏi với vẻ tò mò.
“Con đừng để ý tới mấy chuyện này, con về phòng mình chơi trước đi, đợi mẹ làm xong chuyện rồi mẹ sẽ đi tìm con!”
Nhan Nhã Quỳnh gắn từng chữ mà nói, tay trái của cô dùng sức đập chăn mấy lần, mặt mũi cô tràn đầy sự tức giận.
Bây giờ Giang Anh Tuấn đã thay quần áo xong rồi, anh rửa mặt xong thì đi xuống dưới lầu.
“Làm hòa rồi à?”
NhanKiến Định nhìn thấy Giang Anh Tuấn đi từ trên lầu xuống dưới thì thu lại nụ cười dịu dàng như có như không của mình. Mặc dù anh ấy rất ủng hộ hai người làm hòa nhưng cũng không muốn nhìn thấy Giang Anh Tuấn trắng trợn ngông nghênh như thế này. NhanKiến Định quay người sang chỗ khác chẳng thèm để ý tới anh nữa.
“Làm hòa từ lâu rồi, yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta đâu”
Chỉ cần Giang Anh Tuấn vừa nghĩ tới mình sắp được đoàn tụ với vợ con thì nụ cười trên mặt anh chẳng thể nào che giấu được nữa. Anh ngồi trên ghế salon rồi bắt đầu cười một cách ngu ngốc khờ khạo.